" Cô là vì không muốn em lưu ban nên mới dạy thêm cho em vả lại cô đừng nói bậy, những việc đó cả 2 phía đều tự nguyện mà!! "
" Tự nguyện? " Trạch Tịnh Cơ đau lòng lẩm bẩm, mình là tự nguyện một phút trở thành người giải phóng hứng thú cho Ngôn Thanh Lãng đi, lại cười buồn một cái, cả hai cũng tự nguyện nhưng không cần lớn tiếng quát người như vậy.
" Em thêm 1 một tội nói láo nữa! Tôi! không! có! tự! nguyện! Lưu ban là vừa!!! "
" Mà... cô đang say à? Cô đang ở đâu vậy?! "
Ngôn Thanh Lãng có chút tức giận quát lớn tiếng, không gọi điện để báo hôm nay nghỉ học còn say khướt gọi điện, tức giận! Bên đầu dây kia nghe được, màn nhĩ ung ung, tim cũng muốn thủng một lỗ.
" Em đừng giận... tôi chỉ đùa thôi, đừng lớn tiếng với tôi có được không? À... tôi đang ở dưới nhà em "
< Nhà tôi? > Ngôn Thanh Lãng cúp máy, mở cửa phóng như tên xuống cầu thang, trợn mắt nhìn người nằm trên sô pha, nàng nghi ngờ nhìn khoá cửa sau đó chạy lại đỡ Trạch Tịnh Cơ.
" Em đây rồi..." Trạch Tịnh Cơ nỡ nụ cười, vuốt mặt Ngôn Thanh Lãng.
" Cô đến hồi nào? Sao lại say như vậy? Cô là giáo viên mà say trước mặt học sinh, em sẽ báo cáo lại với nhà trường phạt cô đấy!!! Này! Này!! Cô ơi?!! ".