" Ngôn Thanh Lãng, gần thi rồi em lại đến đây làm phục vụ à? ".
Không hiểu vì sao khi ôm người con gái này vào lòng Ngôn Thanh Lãng lại được như từng nổi bất an biến mất, binh yên đón vào lòng.
" Em vẫn có ôn bài mà, em còn phải làm việc đấy cô thả em ra đi ".
" Sao em không tự đẩy tôi ra? Em hẳn rất thích được người khác ôm nhỉ? ".
Câu này quen quen? Ngôn Thanh Lãng nhớ lại cái ngày đó thì mặt nóng lên, nhiệt độ trong cơ thể tăng cao hơn. Nàng không đẩy vai Trạch Tịnh Cơ ra mà là tự dời thân lùi về sau.
Trạch Tịnh Cơ mang trong túi ra 1 miếng băng dán nhỏ, nhẹ nhàng cầm tay Ngôn Thanh Lãng tháo găng tay băng vào.
" Vết thương nhỏ như vậy cô cũng thấy? ".
" To như vậy nhỏ chỗ nào? ".
Ngôn Thanh Lãng im lặng mỉm cười nhìn hành động dịu dàng của Trạch Tịnh Cơ cũng không biết tại sao, Ngôn Thanh Lãng có hơi rung động rồi...