Tâm tình không tốt nên lời nói phát ra cũng không đỡ hơn được bao nhiêu. Người chủ đứng bên nghe được trên đầu nổi khói nhưng do người đẹp nên rộng lượng bỏ qua. Ngôn Phù và cô cùng tiến đến chỗ người đang lái mô tô bán sống bán chết.
" Thanh Lãng! "
" Lãng Lãng! "
2 người cùng đồng thanh, Ngôn Thanh Lãng nghe được thì chẳng biết nên trả lời bên nào trước.
" Ngôn Phù, cô Trạch là người lớn nên để cô ấy nói trước nha " – Ngôn Thanh Lãng cười trong sự bối rối, gãi gái cái đầu làm cho tóc hơi rối lại. Ngôn Phù nhìn Ngôn Thanh Lãng bằng ánh mắt dịu dàng, rất nghe lời nàng:
" Được, cô Trạch nói trước đi ".
Trạch Tịnh Cơ ngó cái ánh mắt Ngôn Phù nhìn Ngôn Thanh Lãng thì hiểu ra được vài phần
< Trợi ạ! Coi bộ khó quá, có nên bỏ cuộc không đây?! >
" Cố lên Thanh Lãng! Em sẽ làm được mà! " Trạch Tịnh Cơ đặt tay lên vai cổ động cho Ngôn Thanh Lãng, Ngôn Thanh Lãng gật đầu vẻ mặt kiên cường nhưng ai biết trong lòng Ngôn Thanh Lãng đang gào thét thảm thiết.
< Kill me maybe!!! > Nhắm 2 mắt rồi mở, trí phân tích lên tới đẳng cấp của Albert Einstein *Phụt! *
" 2 người quá khen, qua kia nhận phần thưởng nào cô " – Ngôn Thanh Lãng gượng cười chỉ sang quầy thưởng. Cầm cái vé may mắn Ngôn Thanh Lãng đến đưa cho nhân viên đổi con gấu brown to bằng cái dang tay của người đưa cho Trạch Tịnh Cơ.