Nam Cung Nguyệt trong ấn tượng của hắn, không phải luôn nhã nhặn khiêm tốn, nhún nhường, không biết tranh giành với người khác hay sao?
Nam Cung Nguyệt thấy Sở Diệp Hàn hoài nghi mình, trong phút chốc trở nên luống cuống.
Không được, không thể để Sở Diệp Hàn hoài nghi nàng ta.
Bây giờ nàng ta vẫn còn sự sủng ái của hắn, nàng ta nhất định phải biểu hiện cho tốt, không thể để hắn chán ghét vứt bỏ được.
Nếu như hắn thật sự chán ghét mà vứt bỏ nàng, vậy nàng ta phải làm thế nào?
Nàng ta vội vàng nói: “Xin lỗi, Vương gia, đều do ta quá quan tâm chàng, mới như thế, vậy tối nay, ta dùng bữa với trưởng tỷ, chàng dùng bữa với tỷ tỷ đi, hôm khác, chàng có thể ăn cơm với ta được không?”
Sở Diệp Hàn suy nghĩ, từ sau khi trưởng công chúa đến vương phủ, đều là Nam Cung Nguyệt tiếp đãi tỷ ấy, hắn ngay lập tức có chút hối hận bản thân vừa rồi đã quá lạnh nhạt với Nam Cung Nguyệt.