Lúc này, bọn họ đều rơi xuống đất, toàn thân nàng ta ngã vào trong lòng của hắn, hắn ôm lấy eo của nàng ta, lặng lẽ cúi đầu nhìn nàng.
Trong giờ phút này, thật đẹp.
Hai người cùng nhìn đối phương, lặng lẽ ngóng trông, đôi mắt sâu thẳm, dường như thế gian chỉ còn lại hai người bọn họ mà thôi.
Vốn Nam Cung Nguyệt đến cùng Sở Diệp Hàn nhưng lại nhìn thấy cảnh này, giận đến mức lồng ngực sôi lên sùng sục, cắn chặt môi dưới, trong ánh mắt tràn ngập sự ganh ghét đố kỵ.
Nàng ta căm phẫn nhìn chằm chằm Vân Nhược Linh, trong lòng ghen ghét đến phát cuồng không có gì có thể so sánh được, thức sự nàng ta rất muốn đi về phía trước để tách bọn họ ra.
“Vương gia, tỷ tỷ không sao chứ?” Nam Cung Nguyệt nhìn thấy hai bọn họ ôm ấp nhau, vẻ mặt ghen ghét chạy đến, nàng ta hận không thể trở thành Vân Nhược Linh.
“Để bổn vương đi, nếu không nàng ngã chết ra đó rồi thì đừng có mà nhờ cậy bổn vương.” Sở Diệp Hàn nói xong, đón lấy con chim nhỏ từ trong tay của nàng.
Sau đó, hắn vốn không cần dùng đến thang, chỉ nhón chân, mượn sức mạnh của mặt đất, bay lên cành cây, sau đó hắn nhìn thấy tổ chim trên ngọn cây, nhẹ nhàng liếc nhìn chú chim nhỏ trong tay, giữa hai hàng lông mày như để lộ ra ý cười, sau đó đặt con chim vào trong.
Là đại nam nhân lạnh lùng cao ngạo, khi cười với một sinh vật nhỏ bé dễ thương, trong phút chốc trời đất dường như đánh mất đi màu sắc vốn có.
Sở Diệp Hàn một tay nắm lấy cành cây, nhìn vào trong tổ chim, thấy bên trong có bốn, năm con da dẻ hồng hào, lúc này đang há to miệng, tất cả đều như đang chờ được cho ăn.