Nhìn thấy Phó Thần Hi dựa gần Lục Thanh Nghiên, trong mắt hiện lên ác ý.
Được lắm, vậy mà khi anh ta tan làm trở về nhìn thấy được cảnh này!
Trong lòng Lương Dũng mừng như điên, biết chỗ tốt tới.
"Trước công chúng dám dựa gần như vậy, hai người như vậy là đang làm chuyện hư hỏng có biết hay không?"
Lương Dũng không cho phân trần giơ ngón tay chỉ Lục Thanh Nghiên và Phó Thần Hi, giáo huấn một đống, đôi mắt không có ý tốt đánh giá hai người.
Nữ và nam đều ăn mặc không tệ, lần này chắc chắn sẽ kiếm được một khoản lớn rồi.
Phó Thần Hi bị dọa gương mặt trắng bệch, vội vàng giải thích: "Không phải như vậy, anh nghe tôi nói..."
"Nói cái gì, tôi tận mắt nhìn thấy hai người dựa gần như vậy, tay cô còn nắm lấy tay người đàn ông này."
Lương Dũng không nghe giải thích: "Anh ta và cô có quan hệ gì?"
"Chúng tôi không có quan hệ gì, vừa rồi anh ấy đang giúp tôi, đồng chí không phải như anh nghĩ."
Phó Thần Hi vội giải thích, sốt ruột đến mức đôi mắt đỏ lên.
Lục Thanh Nghiên không nói một câu, bởi vì cô nhìn ra được gian trá trong mắt người đàn ông này.
Cô muốn nhìn xem anh ta muốn làm gì?
"Hừ, hai người làm chuyện hư hỏng bị tôi bắt được, muốn tôi coi như không thấy cũng không sao."
Lương Dũng cười gian xảo, nhấc tay lên ra hiệu cho Phó Thần Hi và Lục Thanh Nghiên.
Phó Thần Hi được người nhà bảo vệ rất tốt đâu hiểu ý của Lương Dũng, bị dọa sợ nước mắt suýt nữa chảy ra.
Lục Thanh Nghiên đi về trước một bước, lộ ra tươi cười tràn ngập hàm ý sâu xa: "Vị đồng chí này, tôi hiểu."
Lương Dũng cho Lục Thanh Nghiên một nụ cười thức thời, lại ra hiệu cho Lục Thanh Nghiên nhanh đi theo lần nữa.
Phó Thần Hi mờ mịt nhìn Lục Thanh Nghiên. Cô ấy đâu biết cái gì?
Vì sao cô ấy không hiểu gì?
"Cô đi về trước di."
Lục Thanh Nghiên nói với Phó Thần Hi.
Phó Thần Hi không biết Lục Thanh Nghiên muốn làm gì, cô ấy luôn cảm thấy người đàn ông trước mặt không giống người tốt.
"Tổj,
Lục Thanh Nghiên lắc đầu với Phó Thần Hi, Phó Thần Hi đang định nói chuyện thì im miệng, lúc này mới rời đi.
Đợi Phó Thần Hi rời đi xong, Lục Thanh Nghiên nhìn ngõ nhỏ yên tĩnh cách đó không xa:
"Đồng chí, người ở đây nhiều, không bằng chúng ta đến ngõ nhỏ kia nói chuyện, thế nào?"
"Được."
Lương Dũng nhìn ngõ nhỏ một lát, cũng không sợ Lục Thanh Nghiên giở trò gì.
Người đàn ông trước mắt nhìn còn nhỏ yếu hơn anh ta, anh ta còn sợ cô được sao.
Lương Dũng đi theo sau Lục Thanh Nghiên, chậm rãi đi vào ngõ nhỏ.
Lục Thanh Nghiên dừng bước ở ngõ nhỏ, đánh giá ngõ nhỏ lâu năm này.
"Anh đừng có mà giở trò, nhanh lấy tiền ra cho tôi, tôi có thể coi như không nhìn thấy gì."
Lương Dũng không kiên nhẫn mở miệng, từ khi anh ta biết có thể thông qua loại chuyện này kiếm được tiền, vì thế anh ta từng làm không ít chuyện thương thiên hại lí.
"Trên đời này có loại người như anh đúng là ô nhiễm không khí."