Ánh mắt của Lục Thanh Nghiên nguy hiểm, lạnh lùng nhìn người đối diện.
"Đúng vậy, là tôi làm."
Người đàn ông cũng không phủ nhận, trái lại trả lời vô cùng sảng khoái.
Ông ta nhìn chằm chằm Lục Thanh Nghiên, khóe miệng lộ ra tươi cười tràn ngập hứng thú.
Ông ta đối phó Phó gia và Lục gia nhiều năm như vậy, nếu không phải lần này mình ngoài ý muốn tới đây, thực sự là không phát hiện được bé gái Lục gia bị ông ta bỏ sót.
"Lục gia và Phó gia không thù không oán với ông, vì sao ông phải đối phó bọn họ?"
"Vì sao ư? Những lời này hỏi rất hay."
Người đàn ông cười ha ha, chỉ trong nháy mắt dừng cười: "Cô muốn biết sao? Vậy thì ngoan ngoãn đi theo tôi."
"Dựa vào cái gì tôi phải đi theo ông? Ông cho rằng ông tới nơi này, còn có thể rời đi ư2"
Lục Thanh Nghiên lạnh lùng nhìn người mặc áo choàng đen, gật đầu đồng ý.
Đại đội Thịnh Dương còn có người thân của cô, nếu thực sự muốn đối phó người này không thể ở đây.
Cô không biết vì sao người này cố chấp muốn dẫn cô đi, cho dù có biết hay không cũng không thể xảy ra xung đột ở đại đội Thịnh Dương.
Người này tới đột ngột, cô không kịp thông báo cho Lục Thanh Thần và Phó Minh Trạch, chỉ có thể tự xử lý.
Cũng may cô có không gian giữ mạng, cũng không sợ ông ta làm gì, nhìn xem ông ta dẫn cô đến đâu trước, mới đối phó với ông ta.
Người đàn ông này thương tổn nhiều người Lục gia và Phó gia như vậy, cô tuyệt đối không thể để lại hậu hoạn.
Nếu bây giờ ông ta xuất hiện, vậy cô cần phải nắm lấy cơ hội này.
Lục Thanh Nghiên nói xong, người mặc áo choàng đen xoay người, cách xa chuồng bò.
Sắc trời hoàn toàn tối lại, khi Lục Thanh Nghiên đi theo người mặc áo choàng đen, không có bất cứ người nào biết.
Cô nhìn đại đội Thịnh Dương bị bóng đêm bao phủ, không biết vì sao luôn có cảm giác lần này rời đi sẽ rất lâu mới trở về.
Một chiếc xe đỗ trên đường cái, người mặc áo choàng đen lên trước một bước, Lục Thanh Nghiên do dự một lát cũng lên xe.
Mới lên xe, còn chưa đợi cô kịp phản ứng, một cây kim đâm về phía cô.
Đôi mắt của Lục Thanh Nghiên hơi lóe sáng, để mặc cây kim đâm vào cổ, chỉ trong nháy mắt mất đi ý thức.
Cô không sợ những người này sẽ làm gì khi cô hôn mê, người này hao hết tâm tư muốn dẫn cô rời đi, có lẽ không đến mức làm gì cô ở trên Cơ thể của cô được nước giếng cải tạo, có sức chống cự nhất định đối với mê dược.
Vì không rút dây động rừng, Lục Thanh Nghiên vẫn giả vờ hôn mê, mãi đến khi chóp mũi ngửi được mùi tanh mặn của nước biển.
"Tỉnh rồi thì dậy đi."
Đầu thuyền, người đàn ông mặc áo choàng đen đã sớm tháo ra lớp ngụy trang, quay đầu nhìn về phía Lục Thanh Nghiên chậm rãi mở mắt.
"Tự giới thiệu, tôi tên Tạ Thiệu."
Tạ Thiệu nhấc chân đi về phía Lục Thanh Nghiên, ngồi xuống cách cô không xa.
Lục Thanh Nghiên thong thả ngồi dậy, lạnh nhạt nhìn về phía Tạ Thiệu, bình tĩnh hoàn toàn không giống người bị bắt cóc.
Trong mắt Tạ Thiệu là ý cười tràn ngập hứng thú, đây là lần đầu tiên ông ta gặp được người phụ nữ đặc biệt như thế, thú vị!