Thanh Mai Trúc Mã Của Đệ Nhất Thiên Hạ

Chương 261: . Điềm báo (2.2)



Chương 215.2: Điềm báo (2.2)

Tôi tự hỏi ông ấy đang làm gì?

Tôi không thể hiểu được điều đó.

Tôi không nghĩ Kiếm Tôn sẽ sống như một gia nhân của Cửu gia mãi đâu.

Tôi không biết tại sao ông ấy lại ở lại Cửu gia, hoặc tại sao ông ta không dạy Vi Tuyết A cách sử dụng kiếm.

Có vẻ như ông ta đang có âm mưu gì đó.

Tôi tin rằng ông lão này, một trong Tam Tôn Giả, có điều gì đó đã xảy ra trong cuộc sống của chính ông ấy.

Nhưng tôi cần biết chi tiết về điều đó, đặc biệt là sau khi nhìn thấy Thiên Ma ở Vụ Sơn.

Tôi nghĩ đến đứa nhóc được bao khỏa bởi luồng hắc ám đó và nhìn Vi Tuyết A, người đang khóc nức nở trước mặt tôi.

Bọn họ khác nhau.

Bọn họ chắc chắn là những người khác nhau.

Nụ cười của họ có thể trông giống nhau và hào quang kỳ lạ của họ có thể giống nhau, nhưng cô và kẻ đó hoàn toàn khác nhau.

Tôi không thể nói rằng bọn họ không có mối quan hệ nào...

Nhưng tôi phải tự nhủ điều đó một cách chắc chắn.

“Thiếu gia.”

"Hả?"

“Lại nữa, huynh có suy nghĩ khác phải không...?

“...Không, ta nào có.”

Vi Tuyết A lại bắt lỗi tôi.

Thói quen chìm đắm trong suy nghĩ của tôi có thể là một vấn đề lớn trong lúc cãi nhau, nên tôi phải sửa nó.

Nhưng điều đó không hề dễ dàng.

“Thật sao? Thiếu gia không nói dối chứ?"

“...Tất nhiên là không.”

“Không đúng, vẻ mặt của thiếu gia bây giờ chính là vẻ mặt khi huynh nói dối...”

“Cái, cái biểu cảm đó là sao vậy.”

“Thật kỳ lạ.”

"...?"

Giọng nói của cô nghe có vẻ quá thẳng thừng, ngay cả với giọng nói nức nở.

Thật tàn nhẫn.

Tôi thấy Vi Tuyết A khịt mũi thêm vài lần nữa và bầu trời dần dà trở nên tối hơn.

Trời cũng đang trở lạnh hơn.

Tôi không cảm thấy nhiều lắm, nhưng Vi Tuyết A thì có.

Chúng tôi phải đi xuống ngay bây giờ.

“Chúng ta đi thôi, trời sẽ lạnh hơn đấy-”

-Sột soạt

Tôi cố bảo cô ấy rằng chúng ta nên đi, nhưng Vi Tuyết A lại gần và vùi mình vào vòng tay tôi.



Tôi muốn nói với cô rằng chúng ta nên rời đi, nhưng tôi lại nghe thấy tiếng cô ấy sụt sịt khe khẽ trong vòng tay tôi.

Tôi không thể nói nên lời, rồi tôi xoa bờ lưng nhỏ nhắn của cô để giúp cô ấy bình tĩnh lại.

Tôi cũng dùng tay sưởi ấm cho Vi Tuyết A để cô không bị lạnh.

Cô ấy ôm lấy người tôi.

Cảm giác như cô sẽ không dễ dàng buông tôi ra.

Nhưng... cô ấy mạnh hơn tôi nghĩ?

Tôi cảm thấy xương sườn mình như sắp gãy nếu phải chịu sự kìm kẹp của Vi Tuyết A lâu hơn nữa.

Một người bình thường không có lấy nội khí có thể đã thực sự bị gãy.

“Chúng ta đi thôi nào. Hồng Oa sẽ tức giận mất."

Không phải với ta mà là với ngươi.

"...Ou."

“Câu trả lời là có, đúng không.?

Cô gật đầu trong vòng tay tôi như thể đang nói đồng ý.

Như vậy đã đủ chưa?

Tôi hy vọng là vậy.

“Đi thôi.”

“...Được thôi."

Tôi nắm tay Vi Tuyết A để cô không bị vấp ngã, nhưng tôi cảm thấy tay cô ấy lạnh hơn bình thường.

Có lẽ là do thời tiết.

Chúng tôi chậm rãi đi xuống núi trước khi trời tối dần.

Vi Tuyết A không nói với tôi một lời nào.

Cô ấy chỉ khẽ khịt mũi.

Và tôi cứ nghĩ về việc bàn tay cô trở nên ấm hơn, mặc dù tôi không hề truyền hơi ấm cho cô.

********************

Trong khi Vi Tuyết A bị Hồng Oa mắng sau khi trở về từ trên núi, Đường Tố Nhiệt vẫn còn ở bên ngoài gia tộc.

Cô muốn nói chuyện với Cửu Dương Thiên, người đã trở về, nhưng cô còn việc khác phải làm.

Cô đang ở trên đường phố Sơn Tây, nơi Cửu Dương Thiên thường mua đồ ăn vặt.

...Phù.

Đường phố luôn đông đúc người qua lại vào mọi mùa, nhưng không phải là con phố lớn nhất ở Sơn Tây.

Nơi đây gần nhất với Cửu gia nên có thể coi là nơi an toàn nhất ở Sơn Tây.

Nhưng Đường Tố Nhiệt đã phải há hốc mồm khi nhìn thấy tòa lầu các đang được xây dựng ở giữa con phố.

...Họ thực sự đang xây dựng nó sao?

Nơi này từng là một khách điếm nhưng đã đóng cửa.

Lúc này, một tòa lầu các lớn hơn đang được xây dựng cho một thương điếm nổi tiếng.

Đường Tố Nhiệt biết về việc kinh doanh này.



Cô đã nhận được một lá thư về việc này và nó đã được cả thiên hạ biết đến.

Tòa lầu các đang được xây dựng là công trình của Mạc Dung gia ở Liêu Ninh.

Đường Tố Nhiệt đứng yên và quan sát tòa lầu các đang được xây dựng.

Sau đó, có người đã cất tiếng nói chuyện với cô ấy.

“Đường tiểu thư đến sớm thế.”

“...Ngươi gọi ta đến đây.”

“Thật vậy. Ta đã gọi ngươi đến đây.”

Một nữ tử phù hợp với cái đêm lạnh lẽo của mùa xuân.

Băng Phượng của Mạc Dung gia.

Mạc Dung Hy Á nói chuyện với Đường Tố Nhiệt.

Cô mỉm cười và che mặt bằng chiếc quạt xinh xắn không hợp với thời tiết lạnh giá.

“Nhưng mà, ta cũng không có ý định để ngươi đến ngay đâu.”

“Có thật như vậy không?”

“...Mặc dù cũng có thể là ta đã có ý đó một chút.”

Những chuyển động có phần quyến rũ của Mạc Dung Hy Á đã thu hút phần nào Đường Tố Nhiệt, người cũng là một nữ tử.

Một đầm lầy mà một khi đã rơi vào thì không thể thoát ra được.

Mạc Dung Hy Á chính là nữ nhân như vậy trong mắt Đường Tố Nhiệt.

“Vậy, tại sao Mạc Dung tiểu thư lại gọi ta tới đây... ta có thể có được câu trả lời cho câu hỏi đó không?”

Đường Tố Nhiệt rất ngạc nhiên khi nhận được lá thư từ cô, nhưng cô không từ chối.

Dù sao thì đó cũng là của Mạc Dung Hy Á.

Nhưng cô hơi lắp bắp một chút, bởi vì cô vẫn chưa nhìn thấy Cửu Dương Thiên.

Mạc Dung Hy Á dễ dàng nhận ra điều đó và mắt cô cong lên như hình bán nguyệt.

“Chúng ta nên vào trong trước. Bên ngoài lạnh lắm.”

“Chúng ta có thể không?”

“Tất nhiên rồi. Ta nghe nói tầng một đã hoàn thành rồi.”

Cô ấy nói xong câu liền bước vào tòa lầu các.

Đường Tố Nhiệt nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô ta, Mạc Dung Hy Á dừng lại và quay lại nhìn cô.

“Đừng lo lắng, đây cũng là tin tốt đối với Đường tiểu thư.”

"...Hả?"

Cô ta ám chỉ rằng sẽ kể thêm cho Đường Tố Nhiệt nghe ở bên trong, rồi bước vào tòa lầu các.

Đường Tố Nhiệt do dự một chút rồi cũng đi theo cô.

Và thế là cuộc trò chuyện của hai nữ tử kéo dài tới tận đêm khuya.

***************

Đã quá nửa đêm, nhưng phòng của Gia chủ Cửu gia vẫn còn sáng đèn.

Cửu Triệt Luân có rất nhiều việc phải giải quyết.



Rắc rối mà Cửu Dương Thiên gây ra...

Hành động của Liên Minh Võ Lâm nhằm hoàn tất thỏa thuận liên quan tới Hắc Cung...

Sự biến mất của Hắc Cung Chủ.

Chuyện của Cửu Hy...

Và chuyện làm ăn với Mạc Dung gia.

Những lá thư trên bàn làm việc của ông được chất cao hơn bao giờ hết.

Có thể hiểu được tại sao Cửu Triệt Luân lại kiệt sức sau một thời gian dài rời khỏi gia tộc, nhưng vẻ mặt của ông lại vô cảm.

Ông ấy làm việc một cách im lặng.

-Sột soạt.

Căn phòng tràn ngập ánh nến và tiếng ông mở từng lá thư.

Ông ấy lặp lại những động tác đó trong một thời gian dài, cho đến khi...

-Cạch

Ông dừng lại.

Ông đặt mọi thứ trên bàn sang một bên và đứng thẳng dậy.

Có một vị khách đã đến.

“Xin mời vào."

-Rít

Có người mở cửa và bước vào phòng.

“Ta xin lỗi vì đã đến muộn thế này.”

“Đó không phải là vấn đề."

Vị khách đến vào lúc nửa đêm chính là Kiếm Tôn.

Cửu Triệt Luân nhìn ông, sắc mặt tiều tụy, lo lắng, khí thế cường đại cũng có vẻ yếu ớt.

Cửu Triệt Luân biết vì sao ông ta lại tới muộn như vậy.

“Ta xin lỗi vì không thể hỗ trợ Gia chủ trong những chuyện vừa xảy ra gần đây.”

“Không sao đâu.”

Cửu Triệt Luân biết rằng Kiếm Tôn sẽ không hành động chỉ vì Cửu Hy.

Lão ta còn việc khác phải làm.

Ông hỏi Kiếm Tôn.

“Lý do ngài đến gặp ta là vì việc chuẩn bị đã hoàn tất phải không?”

Ông hỏi một cách bình tĩnh.

Kiếm Tôn gật đầu, trông vẻ mặt lão ta hốc hác.

"...Chính xác."

Đó là một đêm yên tĩnh, yên tĩnh đến kỳ lạ.

Không có tiếng dế kêu trong đêm tĩnh lặng.

Kiếm Tôn vẫn nói mà không mở mắt.

“Ngay khi Thần Y chuẩn bị xong... ta sẽ rời đi.”

...

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.