Trần nhà sụp xuống thành một đ·ống đ·ổ n·át, tạo thành một bức tường dày chắn ngang.
Tên đàn ông nhìn chằm chằm vào bức tường này, nghiến răng.
“Haha, bọn khốn nạn này.”
Hắn ta là một vị Phó Cung Chủ khác của Hắc Cung, Toàn Ngô Chấn.
Hắn chửi rủa và suy ngẫm về những sự việc lúc nãy.
Một nữ tử xinh đẹp đến mức ngớ ngẩn và một tên nhóc vẫn chưa trưởng thành hoàn toàn.
Thật lạ khi một trong hai người họ lại có mặt ở đây.
Nữ tử này có vẻ là người của Nam Cung gia...
Bộ y phục thanh sắc và mái tóc trắng xanh, cùng với kiếm pháp phóng thích ra Lôi khí.
Tất cả đều là đặc điểm không thể nhầm lẫn của Nam Cung gia.
Nhìn vào ngoại hình của cô thì có lẽ cô ấy thuộc dòng dõi trực hệ.
Một người có quan hệ huyết thống với Nam Cung gia ở độ tuổi của cô...
Ngoài Lôi Long ra còn có ai khác nữa không?
Hơn nữa, mặc dù trông cô chỉ mới ngoài hai mươi, nhưng cô là một võ giả đã đạt đến Tuyệt Đỉnh Cảnh.
Toàn Ngô Chấn nhận ra ngay khi hai thanh kiếm chạm nhau, hắn biết rằng nữ tử này đã vượt qua được bức bình chướng.
Nếu hắn ta nhớ lại thông tin gần đây...
Có phải là Vũ Kiếm Giả không?
Người có quan hệ huyết thống với Nam Cung gia đã xuất sắc trong giải đấu gần đây.
Đó là cái tên mà hắn đã tình cờ nghe thấy.
Tuy nhiên, nữ tử đến từ Nam Cung gia không phải là vấn đề.
Thay vào đó, sự chú ý của hắn lại hướng tới tên nhóc đi cùng nữ tử này.
Mặc dù nữ tử này có kỹ năng phi thường, nhưng tên nhóc kia lại ở một đẳng cấp khác.
Bộ y phục xích sắc mà nó mặc, ngọn lửa sáng rực được triệu hồi trong tay nó, thậm chí cả ánh mắt dữ tợn nhìn hắn ta không một chút sợ hãi.
Tất cả những thứ đó đều gợi nhớ đến con quái vật hiện đang ở bên ngoài kết giới kia.
“...Phó Cung Chủ!”
Các thành viên của Hắc Cung đã lao về phía hắn ta sau khi nghe thấy tiếng động lớn.
Tất cả mọi người đều có vẻ mặt kinh ngạc khi chứng kiến cảnh tượng tàn phá.
“Ngươi nói là có chuột lẻn vào bên trong à?”
“...Vâng thưa ngài, những kẻ xâm nhập-”
“Sửa lại đi, đó không phải là chuột đâu.”
“Xin thứ lỗi?"
Toàn Ngô Chấn đáp lại bằng một nụ cười lạnh lùng.
“Đó là một chú tiểu hổ.”
Rầm!
Với một đòn t·ấn c·ông b·ằng Kiếm Lực, bức tường chắn đường của hắn ta lập tức vỡ vụn.
Các thành viên của Hắc Cung buộc phải lùi lại vì đ·ống đ·ổ n·át rơi xuống.
“Cung chủ đang làm gì?”
Trước câu hỏi lạnh lùng của hắn, những thành viên đứng sau hắn ta đều giật mình.
“...Có vẻ như Cung chủ đã đi đối mặt với Hỏa Ma.”
“Vậy sao? Vậy thì ta phải tự giải quyết chuyện này thôi."
Toàn Ngô Chấn tự tin rằng sẽ không có vấn đề gì ngay cả khi Cung chủ đã rời đi.
Ít nhất thì đó là điều mà hắn ta tin tưởng.
Khi hắn nhìn xung quanh khu vực để tìm dấu vết sau bức tường vỡ vụn, mắt hắn mở to đầy kinh ngạc.
“...Ồ, nhìn tên nhóc này xem?"
Có một cái lỗ lớn trên nền cung điện.
Ngọn lửa còn sót lại vẫn bám trên tường và luồng khí tức còn sót lại trong không khí cực kỳ mạnh mẽ.
Họ nói là Chân Long ư?
Nếu ta đoán đúng thì...
Vậy thì nó hẳn là Chân Long của Cửu gia.
Người đã vượt qua tất cả những thiên tài trẻ tuổi khác trong giải đấu và giành được vị trí cuối cùng của Long.
Người ta nói rằng hắn rất giống với Hỏa Ma.
Quả thực là giống nhau như đúc.
Hơn nữa, ngay cả tài năng của nó cũng có vẻ tương tự.
Toàn Ngô Chấn thoáng nhớ lại mình đã nghe nói đến việc, Chân Long chính là người đã g·iết tên ngốc Hắc Hiếu Thảo.
Nếu đúng như vậy thì...
“Ta phải tìm ra nó và g·iết nó thôi.”
“Phó Cung Chủ, trước tiên chúng ta nên thông báo cho Cun-”
-Xoẹt!
Tên kia đang nói giữa chừng liền câm lặng, bởi mạng sống của hắn đã kết thúc bằng một nhát chém ngọt vào cổ.
“Người duy nhất có thể ra lệnh cho ta chính là Cung chủ.”
Với những lời nói đó, Toàn Ngô Chấn rũ sạch thanh kiếm của mình và tích tụ nội khí.
Nếu Cung chủ ra ngoài đối mặt với Hỏa Ma, thì nhiệm vụ của hắn là bắt chú tiểu hổ này.
Quan trọng hơn là ngọn lửa mà ta thấy lúc trước...
Thiên thanh diễm bao quanh Chân Long mang lại cảm giác quen thuộc lạ thường.
Nó nhắc nhở hắn về nguồn khí bên trong cơ thể mình.
Hắn quyết định sẽ điều tra sâu hơn.
Bỏ lại những thành viên khác, Toàn Ngô Chấn nhảy vào cái hố do Chân Long tạo ra.
Rõ ràng là tên khốn đó đang hướng đến đâu đó—
Hướng về phía chỗ Kiếm Phượng.
Mặc dù không biết vì sao Cung chủ lại phải vất vả mang Kiếm Phượng đến đây, nhưng hắn cũng không thắc mắc, tin rằng Cung chủ có lý do chính đáng.
Tuy nhiên, có một điều hắn chắc chắn là sự xuất hiện của cả Hỏa Ma và Chân Long chắc chắn là do Kiếm Phượng gây ra.
Nhưng làm sao họ biết được địa điểm này?
Đó là điều mà hắn ta thực sự tò mò.
Kiếm Phượng chưa đến đây lâu như vậy, vậy thì làm sao Hỏa Ma hay Chân Long lại biết được địa điểm này?
Tăng cường sức mạnh cho thanh kiếm của mình bằng Kiếm Lực mạnh mẽ, Toàn Ngô Chấn lẩm bẩm một mình.
“Ta chỉ cần hỏi tên nhóc đó sau khi bắt được nó là được.”
Với nụ cười trên môi, hắn bước vào mảnh hắc ám trước mắt.
****************
Sau một hành trình dài trong bóng tối để tìm kiếm con đường đúng đắn...
Mẹ kiếp...
Lực phản phệ khi sử dụng Huyết khí vẫn chưa giảm bớt, chuyển động liên tục khiến dòng khí của tôi nhanh chóng cạn kiệt hơn nữa.
Đó là một pha thoát hiểm rất nguy hiểm.
Nhìn lại thì đó thực sự không phải là một quyết định tồi.
Sẽ là một ý tưởng ngu ngốc nếu chúng ta chiến đấu với hắn bằng tất cả những gì mình có.
Một số người có thể thấy xấu hổ khi phải bỏ chạy khỏi đối thủ, nhưng nếu tôi phản ứng lại điều đó...
[Danh dự không cứu được mạng người.]
Chỉ câu nói của Thiết lão là đủ rồi.
Tuy nhiên, thật kỳ lạ khi nghe điều đó từ một người hùng đã cứu thế giới.
[Hừ! Làm sao ngươi có thể hoàn thành mục tiêu của mình nếu ngay từ đầu ngươi không thể sống sót được?]
-Rầm!
Khi tôi đi theo tia quang minh của viên ngọc, âm thanh kiếm chém vang vọng phía sau tôi.
Đó là Nam Cung Phi, cô luôn theo sát phía sau, chém nát mọi thứ trên đường đi của cô.
Xét đến sức mạnh của đối thủ, rõ ràng là hắn ta sẽ nhanh chóng đuổi kịp chúng tôi bằng cách phá vỡ bức tường.
Vì vậy, cô ấy đã cắt các cây cột, khiến trần cung điện sụp đổ và điều đó khiến hắn khó có thể đuổi theo chúng tôi hơn.
Điều làm tôi ấn tượng là...
Tôi thậm chí còn không yêu cầu cô ấy làm điều đó.
Cô đã làm điều đó mà không có bất kỳ sự hướng dẫn nào.
Cứ như thể cô đã đọc được suy nghĩ của tôi và bắt đầu tự mình vung kiếm.
Lý tưởng nhất là tôi phải là người thực hiện việc này, nhưng việc sử dụng cả Huyết khí và gây ra một v·ụ n·ổ lớn như vậy liên tiếp sẽ khiến cơ thể tôi quá tải.
Đan điền của tôi vẫn đau, như thể có thứ gì đó đâm vào nó.
Ta cần tìm tỷ ấy nhanh chóng.
Tôi phải tìm ra Cửu Hy trước khi quá muộn.
Có vẻ như tôi chỉ cần đi thẳng từ đây thôi.
Nếu viên ngọc kia không lừa tôi, thì nếu tôi cứ tiếp tục đi thẳng thì tôi sẽ đụng phải Cửu Hy.
Tuy nhiên, có một câu hỏi cứ ám ảnh tôi.
Tại sao ở đây không có ai vậy?
Kể từ khi bước vào Hắc Cung - một trong những thế lực lớn nhất của phe Tà giáo - việc thiếu vắng người đã khiến tôi bối rối.
Khi xét đến việc một trong Tứ Hoàng và Ngũ Vương là Hắc Cung Chủ, thì đáng lẽ phải có nhiều người hơn ở đây.
Đặc biệt là khi đây là cung điện chính.
Có quá ít.
Có ít kẻ thù ở đây hơn tôi mong đợi.
Ngay cả bây giờ, khi chúng tôi đi lang thang trong ngục thất, thật lạ khi thấy có ít người ở đây hơn ở tầng trên.
Hơn nữa, số ít kẻ thù mà chúng tôi chạm trán đều là những võ giả cấp thấp mà tôi có thể g·iết chỉ bằng một đòn.
Có chuyện gì đang xảy ra vậy?
Một bầu không khí kỳ lạ bao trùm không khí, nhưng nguyên nhân vẫn chưa được xác định.
-Đằng trước.
Nghe thấy lời cảnh báo của Nam Cung Phi, tôi theo bản năng đưa tay ra, thậm chí không biết chính xác vị trí nào, giải phóng nội khí của mình.
-Bùm! Phừng phựt!
Ngọn lửa của tôi bùng lên, t·hiêu r·ụi kẻ thù ở phía trước.
Có vẻ như họ đang lên kế hoạch phục kích.
Nam Cung Phi cũng đã cảnh báo tôi về mối nguy hiểm sắp xảy ra trước đó, nhưng lần nào cũng khiến tôi ngạc nhiên.
Cảm giác về khí tức của cô ấy có vẻ nhạy bén hơn tôi.
Tôi chắc chắn đã ở một cảnh giới cao hơn, nhưng khả năng phát hiện sự hiện diện và vị trí của kẻ thù của cô ấy vượt xa tôi.
Thông thường, giác quan của một người tỉ lệ thuận với cảnh giới của người đó.
Như vậy, điều đó có nghĩa là Nam Cung Phi có giác quan nhạy bén hơn tôi là điều chưa từng có.
...Phải chăng cũng là do tài năng của cô ấy?
Nhận thấy tôi đang nhìn bản thân cô, Nam Cung Phi nghiêng đầu bối rối.
-Có chuyện...gì thế?
-Không có gì.
Tôi tập trung vào con đường phía trước.
Rốt cuộc, tôi không ở trong tình huống có thể có những suy nghĩ vô nghĩa.
Tầng hầm có quá nhiều phòng giam và tôi không có thời gian để tìm kiếm từng phòng.
Rất may, tia quang minh từ viên ngọc đã chỉ đường cho tôi, giúp tôi tiết kiệm được thời gian quý báu.
- Chúng ta gần tới nơi rồi.
-...Ừm.
Tôi nhìn thấy một cánh cửa ở đằng xa.
Tia quang minh chiếu vào cánh cửa đó khiến tôi phải tăng tốc.
Khi đến gần hơn, tôi dồn nội khí vào tay.
Hự...!
Ngoại trừ việc đan điền của tôi kêu lên đau đớn, tôi không gặp vấn đề gì nhiều khi triệu hồi ngọn lửa.
-Bừng.
Bọc chặt nắm đấm trong ngọn lửa, tôi đập vào thiết môn.
-Rầm!
May mắn thay, nó có vẻ chỉ là một thiết môn bình thường, dễ dàng vỡ vụn và bay mất.
Tiếp theo là tiếng kim loại đập vào tường, không khí tràn ngập bụi bặm.
Hử, vậy ra bên trong thực sự có ngục thất.
Những thanh sắt lớn cùng một vài thiết bị t·ra t·ấn và một cửa sổ nhỏ để chút ánh sáng lọt vào.
Đây chắc chắn là ngục thất mà tôi đã nhìn thấy thông qua năng lực của viên ngọc.
Nơi giam giữ Cửu Hy.
Cửu Hy ở đâu?
Nhìn xung quanh, tôi thấy có người bên trong ngục giam.
"...!"
Đó là Cửu Hy, đang nhìn tôi với vẻ kinh ngạc.
"Đệ đệ...?"
Bộ y phục của cô ấy đã cũ và trông cô ấy có vẻ luộm thuộm, nhưng...