Thanh Mai Trúc Mã Của Đệ Nhất Thiên Hạ

Chương 246: . Nếu không có lối đi, vậy ta sẽ tạo ra nó (1.1)



Chương 208.1: Nếu không có lối đi, vậy ta sẽ tạo ra nó (1.1)

-Bừng!

-Phừng phựt!

Ngọn l·ửa b·ùng l·ên tiếp tục tàn phá mọi thứ trên đường đi và không có dấu hiệu dừng lại.

Nó dường như đang khiêu vũ theo từng nhịp điệu của bàn tay người đàn ông, không ngừng nghỉ.

Giữa ngọn lửa, người đàn ông lặng lẽ tiến về phía trước.

Sương mù bao phủ ngọn núi không thể ngăn cản ông ta bước đi.

Thậm chí còn ngay lập tức bốc hơi khi bị ngọn lửa tiếp xúc.

Cứ thế, ngọn lửa lan tràn khắp khu vực như một cơn bão.

-Rầm!

Nhưng như thể bị thứ gì đó chặn lại, Cửu Triệt Luân dừng lại.

Nhất kiếm đội đi theo ông cũng dừng lại.

“Một trận pháp.”

Cửu Triệt Luân kết luận và nhận ra nó chỉ sau một cái liếc mắt.

Suy cho cùng, chính ông đã triệu hồi những ngọn lửa đó để xác định vị trí của trận pháp ngay từ đầu.

“Chúng ta sẽ tìm mắt trận.”

Người đề xuất điều này là Phó trưởng của Nhất kiếm đội.

Hắn khá thành thạo về trận pháp, do đó thường chịu trách nhiệm xử lý những vấn đề như vậy trong Nhất kiếm đội.

“Không cần thiết đâu.”

Nhưng lần này Cửu Triệt Luân đã ngăn hắn lại.

Không cần thiết phải làm như vậy, đặc biệt là trong tình huống như thế này.

-Xiiii...

Hỏa Luân Tử của Cửu Diễm Hỏa Luân Công phập phừng như thể bao trùm lấy Cửu Triệt Luân.

Dần dần, mái tóc đen của Cửu Triệt Luân chuyển sang xích sắc.

-Vù!

Cơn gió lởn vởn quang Cửu Triệt Luân lập tức bị cuốn về phía ông.

Một quả tiểu cầu hình thành trên bàn tay thô ráp của ông.

Lượng khí khổng lồ chứa trong quả cầu dường như làm biến dạng cả không gian xung quanh ông.

-Rít!

Nắm chặt quả cầu trong tay, Cửu Triệt Luân lên tiếng.

“Tất cả những gì chúng ta cần làm là phá vỡ nó.”

Tiếp theo những lời như thế...

Toàn bộ ngọn núi rung chuyển chỉ với một cử chỉ.

-Rầm!



****************

Cùng với tiếng động rung chuyển cả mặt đất, thiên không cũng bắt đầu rung chuyển.

Không phải thiên không rung chuyển mà là kết giới được thiết lập xung quanh Hắc Cung.

Nhưng... ông ấy có phải hơi liều lĩnh quá không?

Tôi gần như ngất đi khi chứng kiến cảnh tượng này.

Tôi đã mong đợi phụ thân sẽ sớm đến...

Nhưng tôi không bao giờ nghĩ rằng ông sẽ làm điều gì như này.

Như cách biến cả thiên không nhuộm thành xích sắc và phá hủy toàn bộ kết giới mà thậm chí không thèm tháo dỡ nó.

Tôi ngước nhìn bầu trời đỏ thẫm.

Ông ấy vẫn vậy.

Bầu trời đỏ thẫm là bằng chứng cho thấy người ta đã gần đạt tới cảnh giới võ công tột đỉnh của Cửu gia.

Tôi không biết liệu phụ thân tôi có thực sự thành thạo võ công này hay không?

Nhưng tôi biết rằng ít nhất thì ông ấy cũng cực kỳ mạnh mẽ.

Một số người nói rằng ông ấy vẫn ở lại gia tộc vì không còn ở thời kỳ đỉnh cao nữa.

Nhưng sau khi tận mắt chứng kiến sức mạnh của ông ấy khi Ma giáo xuất hiện, tôi biết những tin đồn đó hoàn toàn sai lầm.

Những năm tháng đứng trên đỉnh phong của phụ thân vẫn chưa kết thúc.

Thay vào đó, có lẽ phụ thân tôi hiện tại khỏe mạnh hơn nhiều so với khi ông còn trẻ, khi ông còn năng nổ.

Khi tôi đang ngước nhìn lên bầu trời, Nam Cung Phi hỏi tôi.

“Đây là... Công phụ...?”

--{ Bố chồng }--

“Ừ, đó là phụ... cái gì?"

Tôi dừng lại một lát khi nghe câu hỏi của cô ấy.

Cách cô gọi ông ấy không phải hơi kỳ lạ sao?

“Ngươi vừa nói gì thế?"

Tôi hỏi trong sự bối rối, nhưng cô ấy vẫn nhìn chằm chằm lên bầu trời, không trả lời gì cả.

Ừm, chuyện đó cũng không quan trọng lắm nên tôi cứ bỏ qua thôi.

-Rầm!

Kéo theo âm thanh trước đó, một âm thanh lớn khác vang lên.

Ông ấy thực sự có vẻ như đang nghĩ đến việc phá vỡ trận pháp.

[Ồ, Ngươi nhìn xem! Hắn ta đang sử dụng cùng một phương pháp với một người nào đó.]

“...”

[Thật sự là giống y đúc.]

Thiết lão—người vẫn im lặng kể từ cuộc trò chuyện của chúng tôi về Vụ Long—đã lên tiếng như thể ông đang chờ đợi thời điểm thích hợp.



Tôi thấy ông ấy khá khó chịu vì điều này, nhưng tôi thực sự không thể phản bác lại lời nói của ông.

Suy cho cùng, phương pháp của phụ thân quá giống với phương pháp tôi đã dùng ở kiếp trước.

- Di chuyển!

- Phía đông! Hỏa Ma đã xuất hiện!

Kết giới rung chuyển vì tác động lớn dường như cuối cùng đã khiến các thành viên của Hắc Cung lộ diện.

Còn Cung chủ thì sao?

Tôi thực sự không cần phải tìm kiếm quá nhiều để tìm thấy hắn ta.

Một làn hắc vụ đang lan rộng bên dưới xích thiên.

Hắn ta đang hướng về phía phụ thân phải không?

Rõ ràng là tôi nghĩ rằng hắn ta sẽ không đi thẳng đến gặp phụ thân.

Nhưng vì lý do nào đó, có vẻ như Cung chủ đã chọn đối đầu với ông.

Thực ra thì như thế còn tốt hơn.

Tốt hơn hết là nên để Cung chủ rời đi, vì nếu phải chiến đấu thì phụ thân sẽ không thua.

Tôi không biết Hắc Cung Chủ, một trong Tứ Hoàng và Ngũ Vương, mạnh đến mức nào.

Nhưng nếu hắn ta không thể sánh với Tam Tôn Giả, thì phụ thân tôi chắc chắn sẽ không thua.

Sau khi xác nhận suy nghĩ của mình, tôi nhấc người lên, che giấu sự hiện diện của luồng khí.

Tôi không nghĩ những người khác đã đến nơi rồi.

Trước khi đi, tôi không chỉ gửi một lá thư cho phụ thân mà còn gửi cả một lá thư cho Hạo môn nữa.

Tôi đã gửi thư cho Đường Vân Thu, Đường chủ chi nhánh Sơn Tây, nhưng có vẻ như họ vẫn chưa tới.

Họ có còn đang xác minh thông tin trong thư không?

Tôi không biết Gia chủ của Hạo môn có thực sự ở trong cung điện chính hay không?

Nhưng ít nhất thì tôi biết chắc rằng đây là cung điện chính.

Ngay cả khi họ không đến thì cũng không sao cả.

Họ không phải là lực lượng quan trọng đến vậy.

Tôi cũng đã nghĩ đến việc nhờ Liên Minh Võ Lâm giúp đỡ bằng cách sử dụng tên của Nam Cung Trấn.

Nhưng Liên Minh này tỏ ra rất đáng ngờ theo nhiều cách.

Họ có thể được gọi là Liên Minh Võ Lâm, nhưng tôi nghi ngờ liệu có ai trong số họ thực sự quan tâm đến công việc của liên minh hay không?

Tôi không thể tin tưởng vào Liên Minh được.

Nghĩ đến việc tôi tin tưởng Hạo môn hơn Liên Minh mặc dù họ đến từ phe Tà giáo.

Thật là một sự trớ trêu ngọt ngào.

-...Ngươi... sẽ làm gì?

Khi tôi đứng dậy, Nam Cung Phi đã nói chuyện với tôi bằng thần giao cách cảm.

Cô có thể nói chuyện bằng thần giao cách cảm mặc dù cô ấy vừa mới đạt đến cảnh giới Tuyệt Đỉnh...



Tôi càng quan sát tài năng của Nam Cung Phi thì càng thấy sốc.

Có ai dạy cô ấy không? Có lẽ chẳng có ai làm việc đó cả.

Gạt bỏ mọi nghi ngờ, tôi phải tập trung vào việc khác ngay bây giờ.

- Chúng ta vào trong thôi.

- Làm thế nào...?

- Qua cái lỗ chúng ta đã tạo trước đó.

Cái lỗ trên tường nằm ngay trước mặt chúng tôi.

Hơn nữa, vì có ít kẻ thù canh gác nơi này hơn nên bây giờ chính là thời điểm hoàn hảo.

Tất nhiên, vẫn có những tên canh gác bức tường ngay cả trong tình huống này.

Trong đó có bốn tên, ba tên Nhị Lưu và tên còn lại là Nhất Lưu.

Nhưng chúng không mạnh đến thế.

-Ken!

Trước khi tôi kịp nói gì, Nam Cung Phi đã rút kiếm ra, cô đã đọc được ý định của tôi.

Lôi khí từ từ bao phủ lấy thanh kiếm.

Tôi nói chuyện với Nam Cung Phi bằng thần giao cách cảm.

Việc này nhằm mục đích gửi đi một tín hiệu.

-Khi ta đếm một, hai, ba, chúng ta sẽ... này!

Nam Cung Phi lao vào ngay khi tôi nói đến ba...

Cuối cùng tôi phải đi theo ngay sau cô, hối hận về sai lầm của mình.

“...!”

Ngay khi một trong những tên võ giả nhận ra Nam Cung Phi và định mở miệng thì...

-Xoẹt!

Thanh kiếm của cô đã t·ấn c·ông trước, chém vào cổ tên đó với tốc độ ánh sáng.

Sau khi g·iết người đầu tiên, cô bắt đầu cuộc tàn sát, cắt đứt vô số cái cổ nhanh như tia thiểm điện.

Mỗi lần cô vung kiếm, một kẻ lại ngã xuống đất, máu đổ ra.

Mỗi cú kiếm là một c·ái c·hết tức thời.

Mặc dù cô chỉ đi trước một chút, nhưng khi tôi đến nơi thì mọi chuyện đã kết thúc rồi.

Bốn tên võ giả đ·ã c·hết dưới tay cô, thậm chí không thể phản ứng gì.

Cô ấy rũ sạch máu trên thanh kiếm và khi tôi nhìn theo, nghĩ rằng điều đó thật vô lý.

Nam Cung Phi nhận thấy ánh mắt của tôi và tỏ vẻ bối rối.

“...Lẽ nào ta không nên làm thế sao?”

“...”

Tôi sững sờ trước lời nói của cô.

Nhưng không muốn mất thời gian, tôi gác chuyện đó sang một bên và cùng Nam Cung Phi vào cung điện.

...

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.