Chương 9: Nhâm lãoTùng Liên sơn mạch."Khặc khặc, đây chính là một nhánh của Cửu Liên sơn mạch, Tùng Liên sơn mạch đây sao." Một giọng cười đàn ông nghe rất xấu xa."Xung quanh này rất lạc hậu, ngay cả một tên Cương cấp võ giả cũng không có." Một âm giọng của một người phụ nữ vang lên, nghe rất nũng nịu."Dù sao cũng là chỗ khỉ ho cò gáy, Thất Tinh các không quá đầu tư cũng hợp lý." Đàn ông mập mạp lên tiếng."Nơi như này vậy mà lại xuất hiện lăng mộ của một vị Nguyệt cấp võ giả a.Đây chính là cường giả gần với Bán Bộ Tôn Giả a." Giọng nói ỏn ẻn cất lên, bất nam bất nữ mang theo ý mơ tưởng.Bốn kẻ ngồi trong hang động bàn tán nói chuyện. Bọn hắn chính là Thâm Sơn Tứ Quái. Mỗi người thực lực đều là Hồn cấp võ giả. Là ác tặc có tiếng của Thâm Sơn thành. Thâm Sơn thành là một tòa đại thành trì. Số lượng võ giả cao cấp cũng nhiều hơn Hoa Niên thành rất nhiều.Thất Tinh các nhiều lần tổ chức vây bắt Thâm Sơn Tứ Quái, nhưng đều thất bại.Nghe nói bọn chúng có một môn hợp kích chi thuật. Một khi thi triển thực lực sánh ngang với Chân cấp.Người đàn ông cười xấu xa là đại ca, trên mặt có một vết sẹo nằm chéo, tên Nhất Tiễn.Thứ hai là một mỹ phụ có giọng nũng nịu, dáng người yêu kiều, tên Nhị Mẫn.Người đàn ông trung niên mập mạp là thứ ba, trên mặt để một chòm râu xồm xoàm, tên Tam Vân.Cuối cùng, là một tên nhìn như nam tử nhưng không phải nam tử, thân mang nữ trang còn đánh phấn, tên Tứ Mỵ.Trước đây không lâu, dưới cơ duyên xảo hợp đoạt được một cái lăng mộ bản đồ. Lại còn là của Nguyệt cấp cường giả. Không nói hai lời, ngựa không ngừng vó đến địa điểm."Còn hơn năm năm nữa, là sẽ xuất hiện trăng máu. Hahaha. Đến lúc đó bí cảnh là của chúng ta." Tứ Mỵ cười to, đến có chút chói tai."A Mỵ, câm mồm, đừng để ta phải rút lưỡi ngươi." Nhị Mẫn ghét bỏ lên tiếng.Tứ Mỵ không ngậm mỏ hẳn, nhưng vẫn hạ tiếng cười của mình xuống."Thời gian còn rất sung túc, chúng ta nên bố trí chuẩn bị một ít." Nhất Tiễn suy tư. "Tốt nhất là hòa nhập vào dân phong nơi đây. Có một cái danh tính chính thức.""Là nên, càng là thời gian tới gần chúng ta càng phải cẩn thận." Tam Vân xoa tay."Ta đã không thể chờ đến được sờ tay vào Nguyệt cấp võ giả t·hi t·hể. Hahahah!!""A Mỵ, ngươi có câm mồm hay không? Có muốn hay không lão nương chặt tay ngươi?!""Tiểu nữ tử, thách ngươi đó nha.""Mẹ kiếp." Nhị Mẫn lồng ngực chập trùng, lao vào Tứ Mỵ."Đại ca, ngăn con mụ điên này lại a." Tứ Mỵ hướng về phía mặt sẹo cầu cứu."Ây, hai vị cô nương bình tĩnh a." Tam Vân đi ra can ngăn."Con lợn kia ngon thì nhào vô." Nhị Mẫn trực tiếp khích tướng."AI LÀ CON LỢN, lũ chó c·hết này." Cả đám lao vào đấu đá nhau, loạn thành một đoàn....Lúc này, Mặc Tân đang trên đường hướng tới dược phòng.Mặc gia thế nhưng là có đại phu chuyên dụng, dược phòng là thứ bắt buộc phải có. Dược phòng không những cất giữ phổ thông dược thảo, mà còn có một số nhất giai, nhị giai dược liệu. Ngày hôm qua hắn có mua ba cây tẩy tủy thảo. Có thể dùng để tăng lên thiên phú của mình.Bất quá còn thiếu một số dược liệu để nấu thuốc. Hắn cần phải đến dược phòng một chuyến để chọn lựa. Thuận lợi thì là vậy.Nồng nặc mùi thuốc thoang thoảng trong không khí, vừa thơm vừa khó chịu. Bước vào dược phòng, một bên là nơi đóng gói, cất giữ dược thảo. Một bên đó là nơi thổi lửa, nấu thuốc. Bên nồi thuốc còn có vài tên dược đồng châm lửa, khuấy nồi.Mặc Tân vào đến nơi. Đón tiếp hắn là một ông lão râu tóc bạc phơ, lưng tuy có chút còng, hai mắt lại cực kỳ sắc bén. Lộ ra là một vị minh mẫn cụ ông.Ông lão chính là vị đại phu chuyên dụng của Mặc gia, mọi người đều gọi hắn là Nhâm lão. Còn giống như Mặc Tân, Mặc Lương… thì lại gọi hắn là Nhâm gia gia.Nhâm gia gia là một vị Linh cấp võ giả, nhưng vì tuổi tác đã cao cho nên thực lực không còn như trước nữa.Tuy nhiên lại sỡ hữu một tay cao thâm y thuật, vô cùng tinh thông dược lý, chẩn bệnh bốc thuốc rất đúng chỗ.Không biết lão cha làm sao rước được Nhâm lão về nhà, làm chuyên dụng đại phu của mình. Lão cha thật là khiến cho nam nữ đều mê a."Nhâm gia gia, ngài khỏe." Mặc Tân cung kính chào hỏi ông lão.Nhâm lão cười vuốt râu: "Tân nhi đấy à, nay ngươi khác quá. Cuối cùng đã tỉnh ngộ rồi à.""Vâng, Nhâm gia gia." Mặc Tân cười đáp.Nhâm gia gia nhưng là rất thương hắn. Mỗi lần hắn bệnh liệt giường, Nhâm lão đều nhanh chân chạy tới cứu chữa.Nhâm gia gia vẫn xem bọn hắn như là cháu ruột, luôn luôn dụng tâm để ý bọn hắn. Cho nên nguyên chủ dù không quá nguyện ý uống thuốc, nhưng chưa bao giờ ngỗ nghịch ông lão này.Thậm chí lần trước Mặc Lương bị người khiêng về, nhìn xem hắn thân tàn ma dại. Nhâm lão suýt chút nữa vác đao nhào vào Tùng Liên sơn mạch, giận chém cái con yêu thú làm thương Mặc Lương.Nhưng hắn cũng biết mình đã già rồi, cho nên liền dùng thứ hiện tại mà hắn giỏi nhất. Đó là y thuật.Cuối cùng dưới y thuật cao thâm, may mắn chữa được v·ết t·hương của tứ đệ. Quan trọng là không làm ảnh hưởng thiên phú của Mặc Lương.Các ngươi có thắc mắc tại sao, Mặc Tân dù thường xuyên bị bệnh tật quấn thân, lại không chịu uống thuốc nhưng thân thể không bao giờ gầy ốm chưa.Là do mỗi ngày ba bữa, từng món mà hắn ăn đều do chính Nhâm gia gia chỉ đạo phòng bếp nấu nướng. Giúp cho mỗi bữa ăn của hắn, lượng dinh dưỡng trong đó là rất cao.Các món ăn được phối hợp nhịp nhàng giúp duy trì cơ năng, gia tăng khí huyết. Tương đương với uống một lượng ít thuốc.Nếu không hắn đ·ã c·hết vì bệnh tật từ lâu. Làm gì còn sống được tới bây giờ."Hôm nay, ngươi có việc gì mà tới đây thế?" Nhâm lão dẫn hắn vào phòng thuốc."Gia gia, hôm nay ta là tới bốc thuốc a." Mặc Tân cười nói."Ngươi tới bốc thuốc cơ á! Đừng có đùa nghịch bậy bạ." Nhâm lão cau mặt, trách móc hắn.Một người không có một tí hiểu biết gì về dược lý như Mặc Tân, hiểu gì mà đi bốc thuốc. Mặc Tân quanh năm tật bệnh đeo bám, dạo này mới khỏe lên thôi.Mà lại hắn xưa nay chưa từng nghe nói bản thân Mặc Tân đọc qua sách thuốc, dược điển gì, thậm chí cầm quyển tạp thư hắn còn chưa nghe qua.Lỡ có bất cẩn không phải là muốn c·hết.Nhâm lão nhìn lại hắn: "Nói đi, cần loại dược liệu gì? Ta thay ngươi chọn lựa."Mặc Tân cầm ra một tấm da thú trông rất cũ, đưa cho cụ ông: "Ngày hôm qua, ta đi dạo phố võ giả. Trùng hợp đạt được cái đồ này."Nhâm lão cầm xem, sau đó hai mắt sáng lên: "Đồ tốt đồ tốt a, tẩy tủy dược dịch. Dùng để ngâm mình, có thể tẩy kinh phạt cốt, gia tăng thiên phú tu luyện.Ngươi là từ đâu đạt được thứ này?"Phải biết hắn hành nghề y nhiều năm, nhưng chưa từng nghe nói sẽ có ai lấy tẩy tủy thảo để chế thuốc, nấu dược.Tất cả mọi người khi lấy được tẩy tủy thảo đều trực tiếp nhai, nuốt vào trong bụng luyện hóa. Đôi khi phải ăn tận từ hai đến ba cây mới tăng lên được thiên phú. Rất thiệt hại về mặt tiền bạc.Nếu đơn thuốc này là đúng, vậy một cây tẩy tủy thảo thôi cũng đủ để phát huy ra tác dụng tẩy kinh phạt cốt. Mặc cho cần phải phối hợp với các dược liệu khác, nhưng đối với tài lực của Mặc gia không đáng là bao.Mặc Tân vừa đi đi lại lại tham quan, vừa trả lời: "Ta là từ trong tay một tên tiểu thương có được. Chúng ta mua tĩnh tâm thảo, được hắn tặng cho thứ này."Tất nhiên Mặc Tân đây là nói láo, cái tấm tẩy tủy dược dịch này là hắn tự tay viết ra. Dù không quá quý giá nhưng là thứ hiện tại hắn cần.Đồng thời đơn thuốc có thể phát huy tối đa dược lực của tẩy tủy thảo. Không những hắn có thể cải thiện thiên phú, tứ đệ cũng sẽ có phần.Hắn đã quan sát qua, Thạch Sơn trấn rất lạc hậu, ngay cả một vị đan sư cũng không có. Nhâm lão cùng lắm được xem như là luyện đan học đồ. Bảo hắn chuẩn bệnh, nấu thuốc thì được chứ còn luyện đan thì rất khó.Vì rất lạc hậu nên ngay cả mấy đơn dược tán đơn giản để gia tăng thiên phú cũng không thấy đâu."Có mang theo tĩnh tâm thảo không, đưa ta xem.Có thể trong đó sẽ xen lẫn một số cây tẩy tủy thảo." Nhâm lão giơ tay ra, hướng Mặc Tân đòi hỏi. Mặc gia tất nhiên là có tẩy tủy thảo, nhưng vì loại dược thảo này rất đặc biệt. Có tiền chưa chắc mua được. Không phải cứ muốn là sẽ trồng ra được, cho nên số lượng ở dược phòng xưa nay vẫn rất ít. Hiện nay chỉ có hai cây. Đang cấy trồng ở dược điền, được bảo quản, chăm sóc rất kỹ càng.Là tài nguyên thuộc về ngũ muội, vài năm nữa đợi nàng lớn lên sẽ sử dụng. Còn Mặc Tân trước đây là con ma bệnh, chắc gì đã tập được võ nên không có phần.Lúc trước Mặc Lương từng hưởng qua hai cây, đáng tiếc không cải thiện được thiên phú. Dược lực chỉ giúp hắn tăng lên tu vi mà thôi.Mặc Tân giả bộ bất ngờ, hối hả lấy ra: "Gia gia nói thật ư, thế thì tốt quá.""Đừng vội vui mừng, nói không chắc toàn là tĩnh tâm thảo đâu. Bị lẫn vào không phải không có nhưng rất ít xuất hiện." Nhâm lão cẩn thận kiểm tra bảy cây nhìn giống tĩnh tâm thảo.Từ hình dạng kích cỡ của rễ, đến hoa văn trên lá, hình dạng thân cành. Mùi hương toát ra từ cây thuốc. "Tiểu tử ngươi thật là may mắn, trong này có tới tận ba cây tẩy tủy thảo a." Nhâm lão mừng rỡ nói, trong tay còn đang cầm ba cây thuốc.Hắn chỉ là xem vận may, kiểm tra coi thử. Ai ngờ, trong đó lại lòi ra tận ba cây tẩy tủy thảo. Đồng thời ông lão còn có chút thở phào. Hên là mình kiểm tra a. Nếu không để mấy đứa nhỏ nghĩ chỉ là bình thường tĩnh tâm thảo, lại cầm đi làm gì đó thì uổng phí.Thậm chí bốn cây nhìn như tĩnh tâm thảo còn không phải là tĩnh tâm thảo nữa chứ. Nhâm lão chịu thua.Chắc tên chủ quán lấy mấy cây tĩnh tâm thảo thật vào, để thật giả lẫn lộn đánh lừa người mua.Ai ngờ lại là tẩy tủy thảo. Đứa cháu này đúng là vận may nghịch thiên.