Tần Sơn cho ra xuất xứ: "Đây chính là máu của nhất giai hậu kỳ yêu thú: Ánh Chớp Thỏ.
Ta cũng phải suýt trọng thương mới chém được đầu nó. May mà nó chỉ mới bước vào hậu kỳ."
Quả như Tần Sơn nghĩ, khách hàng lớn tới.
Thấy thế Bạch Vân hai mắt sáng lên: "Ngươi có hay không t·hi t·hể của nó? Bao nhiêu ta cũng mua."
Bạch Vân hiện nay là Thạch cấp tầng sáu đỉnh phong. Bản thân hắn đã kẹt tại tầng thứ này rất lâu.
Nếu có thể dùng ăn thịt của Ánh Chớp Thỏ nói không chắc mình liền đột phá tầng bảy.
Đến lúc đó, hắn sẽ có tư cách tranh giành vị trí thiếu tộc trưởng.
"Hiển nhiên là có, chỉ có điều chỉ còn một cái đùi thôi."
Tần Sơn từ phía sau gian hàng mang ra một cái đùi to bằng nửa người hắn.
Bạch Vân ngay lập tức hỏi giá: "Bao nhiêu? Ta mua."
Bạch Vân thầm nghĩ, lần trước ta đã để tuột mất cơ hội tấn thắng, lần này ta nhất định phải được.
Không chờ Tần Sơn lên tiếng, Mặc Tân thử hỏi:
"Ngươi có thể hay không lóc phần da bán cho ta? Còn phần thịt bán cho hắn?"
Tần Sơn dùng ánh mắt hỏi thăm Bạch Vân.
Bạch Vân gật đầu, dù sao thứ hắn cần là thịt mà không phải da. Xem như bán cho Mặc Lương một cái nhân tình.
Mặc Tân gửi một cái ánh nhìn cảm ơn.
"Được rồi vậy ta bắt đầu róc da." Tần Sơn lấy ra một thanh cương đao, thuần thuận lóc thịt, tách da cái đùi ấy.
Hành động nhanh nhẹn, từng nhát chém chuẩn xác cực kỳ. Hiển nhiên đây không phải là lần đầu hắn làm việc này.
Không đầy mười phút, phần da cùng phần đùi đã được tách rời.
"Được rồi, phần đùi là nhất giai hậu kỳ yêu thú giá cả 102 lượng, phần da tổng 3 lượng.
Đây là phần của các ngươi." Chủ quán đại sư huynh gói gắm hai món hàng lại, đẩy về hướng Bạch Vân cùng Mặc Tân.
"Ngươi quên bán ta bình máu kia." Mặc Tân nhắc nhở Tần Sơn.
"Phải cái bình nhất giai thượng phẩm không? Một bình hai mươi lượng.
Tổng của ngươi là 23 lượng." Tần Sơn chỉ vào một cái bình, báo ra giá của nó.
Mặc Lương có chút tò mò, tại sao tam ca lại mua mấy thứ này, nhưng cũng không hỏi nhiều.
Ai chẳng có bí mật của mình, đặc biệt là tam ca đã thay đổi lớn như vậy.
Hắn cũng có điều mà không thể nói cho ai. Nghĩ đến đây hai mắt của hắn có chút ảm đạm.
Giao xong tiền, ai cũng rất hài lòng với cuộc mua bán này.
"Mặc sư đệ, ngươi tháng này chưa đến võ quán nha.
Sư phụ dạo này rất thường xuyên nhắc đến ngươi." Tần Sơn kể cho Mặc Lương.
Mặc Lương trả lời: "Mời sư huynh chuyển lời cho sư phụ rằng: hôm nào rảnh ta sẽ tới.
Vết thương của ta vẫn chưa lành hẳn."
Hắn nói ba phần thật bảy phần láo, hắn đúng là b·ị t·hương.
Nhưng v·ết t·hương đã kết vảy rồi. Đơn giản là không muốn gặp người sư phụ kia.
"Xem ta này, xin lỗi Mặc sư đệ ta quên mất.
Ta sẽ chuyển lời này đến lão sư phụ." Tần Sơn vỗ đầu, áy náy.
Năm xưa Mặc Lương chính là được sư phụ của Tần Sơn, hay là quán chủ của Thiên Cân võ quán, nhận làm đệ tử.
Bất quá lúc đó Mặc Lương đã bước lên con đường tu luyện không lâu.
Nên nói đến có ơn tái tạo hay không, thì xin thưa không.
Lúc hắn gặp được Mặc Lương liền nằng nặc đòi nhận mình làm đệ tử.
Bởi vì lúc đó Mặc gia thế yếu, mà Thiên Cân quán chủ lại là một vị Linh cấp cường giả. Nên Mặc Lương đã miễn cưỡng nhận hắn làm sư phụ.
Mọi người trò chuyện một tí liền tách ra, tự phần mình lắc lư khắp nơi.
Mặc Tân thử đi dạo tìm xem có vật liệu nào thích hợp để làm linh bút không. Bất quá, khiến hắn thất vọng. Lần này hắn tay không mà về.
Thôi, hắn lấy cái gì đó dùng tạm cũng được.
Mặc Lương vì không có nhu cầu gì, nên hắn đi tay không, về vẫn tay không.
Mặt trời bắt đầu xuống núi, mọi người trở về nhà nghỉ ngơi sau một ngày lao động mệt mỏi.
Đây cũng là lúc các gánh hát, quán ăn và các tụ điểm giải trí về đêm sáng đèn.
Ở những nơi này chưa bao giờ là thiếu bóng người. Người ra người vào rất tấp nập.
Mặc gia quán ăn.
Hai huynh đệ Mặc gia ngồi trên đỉnh lầu, ngắm nhìn cả Thạch Sơn trấn.
Cả bàn toàn là những món sơn hào hải vị, còn có mấy bình rượu. Đã có một hai bình trống rỗng.
Vừa ăn đồ ăn vừa đứng từ góc nhìn của người giàu nhìn xuống chúng sinh.
A, thật là thoải mái. Mặc Tân cầm một ly rượu đứng tại lan can.
Bất quá không thoải mái bằng góc nhìn của Chuẩn Đế cường giả.
Chúng sinh đều là giun dế, cả thiên hạ nằm trong lòng bàn tay ta.
Thiên Cân giới là bàn cờ, ta là quân cờ, Võ Đế là kỳ thủ.
Cảm thấy có chút nực cười. Mặc Tân không nhịn được cười to vang vọng cả lầu các.
HAHA HAHAHA.
Tiếng cười chói tai cực kỳ, mang theo vẻ thê lương tột cùng. Miệng hắn vọt tới cả mang tai, nhưng hai mắt lại đẫm lệ.
"Ta cả…một đời chỉ-có một đao…Haha-haha."
"Tam ca, ngươi làm sao?" Đang ăn uống thả cửa, tứ đệ nhìn hướng tam ca mình.
Trong ánh mắt có chút sợ sệt, bởi vì giờ phút này khí thế trên người Mặc Tân rất khủng bố.
Hắn cảm giác như trước mặt là một con hồng hoang cự thú chứ không phải là một thể xác thịt phàm.
Giọng cười lại rất quỷ dị cứ như âm thanh vọng ra từ địa ngục. Cười một hồi, điên một hồi.
Mặc Tân dừng lại, xoay người lại đối diện với tứ đệ: "A, ta không sao, chỉ là cảm giác buồn cười thôi."
"Nào đến cụng chén." Mặc Tân giơ lên chén rượu mời hướng tứ đệ.
Mặc Lương thấy khí thế lúc nãy đã biết mất khỏi người tam ca. Không khỏi nghi ngờ.
Chắc là do quá say rượu rồi, làm hắn có chút hoang tưởng.
Đưa lên cụng chén rượu.
"Chén này là vì ngươi tứ đệ. Chúc ngươi một đời khỏe mạnh và hãy để cho Mặc Lương luôn là Mặc Lương. Cạn ly."
Nói xong, Mặc Tân cùng Mặc Lương đều uống cạn chén rượu.
Hai người nhìn nhau cười. Có vẻ như sau tối hôm nay, Mặc Lương có phần nào đó hiểu được tam ca mình.
Không cần bằng lời, bằng một ánh mắt hoặc có thể là linh cảm thôi cũng được.
…
Sáng sớm. Hít một hơi thật sâu.
Quả thật là một buổi sáng tuyệt vời đó nha.
Mặc Tân khởi động qua lại, làm nóng toàn thân.
Bắt đầu diễn luyện bảy mươi hai thức trong {Huyền Nguyên Chân Kinh}.
Thuần thục, vững vàng, ổn định lại mạnh mẽ.
Thu công, thở ra một hơi.
Hiện tại dù hắn chưa phải là võ giả, nhưng bởi vì kinh nghiệm phong phú. Cho hắn một thanh chủy thủ, Mặc Tân vẫn có thể đánh bại được Thạch cấp tầng một.
Thắng thảm tầng hai. Quỳ trước tầng ba.
Thạch cấp võ giả mấy tầng đầu không phải đao thương bất nhập, cho nên chỉ cần nhanh nhẹn một chút, vẫn có thể đánh g·iết.
Xong, từ hôm nay nên chọn công pháp mới, bắt đầu đánh nhập võ đạo. Trở thành chân chính võ giả.
Bất quá trước đó cần phải luyện chế phù trận đã. Kế hoạch lúc trước của hắn cũng đơn giản thôi.
Đó là đưa cả Mặc gia vào một cái kết giới hay còn gọi là trận pháp để bảo vệ. Đồng thời cũng có thể t·ấn c·ông, mê hoặc, q·uấy n·hiễu.
Phù trận chính là sử dụng mấy lá linh bùa, khắc họa phù văn. Sắp xếp bọn chúng theo một trình tự hợp lý tạo thành trận pháp.
Có sức mạnh rất lớn, là một trong những thủ đoạn trợ giúp võ giả trên con đường tu luyện đầy chông gai.
Thứ nhất là luyện chế mấy lá bùa. Lấy da yêu thú làm lá bùa. Yêu thú máu làm mực. Cành đào làm bút vẽ. Cái này Mặc Tân tự chế.
Tất cả nguyên vật liệu đã chuẩn bị xong, chỉ còn thiếu một thứ.
"Thiếu gia, thuốc của ngươi đây." Linh nhi bưng một chén đại bổ thuốc vào phòng.
"Cảm ơn ngươi, để trên bàn đi." Mặc Tân gật đầu.
"Ra ngoài nhớ đóng cửa, à trong đoạn thời gian này ta sẽ ở luôn trong phòng.
Không được cho bất kỳ ai đến làm phiền ta, dù có là gia chủ đi chăng nữa.