Thâm Uyên Võ Đạo

Chương 5: Thạch Sơn trấn



Chương 5: Thạch Sơn trấn

"Hây"

"Hây a"

Ầm ầm.

Một hình bóng trong sân đang luyện tập công phu.

Quyền ảnh như cuồng phong, thối pháp vững như bàn thạch.

Chính là Mặc Tân, tam thiếu gia của Mặc gia.

Trực tiếp đánh tới thức thứ bảy mươi hai. Liên tục lặp lại ba lần.

Thu công, thở ra một ngụm khí.

Từ hôm đi thăm ngũ muội lần trước đã qua một tuần.

Hắn, Mặc Tân hiện nay có thể chính thức công bố, ta là một con người khỏe mạnh cường tráng.

Thân hình cao thẳng, hai mắt có thần, tinh thần sáng láng.

Ngũ quan thanh tú, góc cạnh rõ ràng, cả người tràn đầy dương cương chi khí.

Quan trọng là da mặt đã hồng hào như người bình thường.

Hiện tại ai gọi hắn mặt trắng, hắn cùng ai liều mạng. Trừ ngũ muội Mặc Lan.

Một tuần này, hắn qua thăm ngũ muội ba lần. Dù sao đùa muội muội cũng rất giải trí.

Mấy lần sau này, hắn không còn cảm giác được ma khí trên người Tứ di nương nữa.

Nhiều lần trong bóng tối quan sát đều không phát hiện được bất kỳ dấu tích gì. Giống như nó chưa từng ở đó vậy.

Không điều tra được gì thêm, hắn không quá quan tâm nữa.

Chỉ là có chút lo lắng. Dù sao ma khí không phải là thứ tốt.

Một tuần này thay đổi nhiều nhất, trừ tình trạng sức khỏe Mặc Tân, chính là quan hệ giữa hắn cùng tứ đệ Mặc Lương.

"Tam ca, hôm nay hai ta đi dạo phố chơi a." Người chưa hiện, âm thanh tới trước, chính là Mặc Lương.

Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo ngay lập tức có mặt.

Một tuần này dường như một ngày ba bữa, đều ăn ở bàn chung.

Một tới hai đi, lạ cũng thành quen.

Đặc biệt là dưới sự giúp sức của lão cha cùng các vị di nương, quan hệ của hai huynh đệ ngày càng tốt.

Hiện giờ hai đứa chưa đến mức cái gì cũng kể, nhưng đã đạt tới tình cảm huynh đệ phổ thông.

Mặc Lương một tuần trước đã đột phá Thạch cấp tầng bảy, ngay cái hôm lần đầu tiên Mặc Tân gặp ngũ muội.

"Ngươi chờ ta một tí, thay đồ đã."

Mặc Tân không chờ Mặc Lương xuất hiện, vào phòng thay đồ.





"Mại dô mại dô, kẹo hồ lô đây, hai văn tiền một cây."

"Cá tươi mới bắt từ hồ Thạch Sơn đây. Giá cả thương lượng."

"Trứng đây, trứng đây. Trứng ngỗng đây, nhà có ai mang thai nên mua. Cam đoan mẹ tròn con vuông."

"Cửa hàng chúng ta mới ra kiểu mới, mời các vị vào xem."

Hai huynh đệ mỗi người một cây kẹo hồ lô, sóng vai nhau mà đi.

Hai bên đường là các quầy hàng, chợ thịt cá.

Rất náo nhiệt. Người đi chợ nườm nượp, loại người gì cũng có.

Đi dạo nãy giờ trong ngực Mặc Tân nhiều hơn mấy cái túi tiền.

Mấy tên không có mắt, thấy hai người bọn họ quần áo đẹp đẽ sạch sẽ liền tranh nhau đi lên móc túi.

Hắn bất quá là lấy đạo của người trả cho người.

Không biết mấy tên đó, phát hiện ra túi tiền mình bị mất sẽ như thế nào. Hẳn là rất giải trí.

Dám lấy trộm túi tiền của bản đế, không có đâu. Muahahaha.

Trong lòng cuồng tự sướng, mặt ngoài lại bình thản quan sát cảnh vật.

Chợt, "Tam ca, nhìn này."

Mặc Lương một mặt hề hề lấy ra ba cái túi tiền.

Vỗ bộ ngực: "Ngày hôm nay, tiền bạc từ ta ra, tam ca muốn mua gì nói ta một tiếng."

Lại thấy tam ca mình mang ra hai cái túi tiền. Mặc Lương trợn hai mắt.

Ngựa, huynh đệ a, quái hắn mỗi lần trò chuyện với Mặc Tân rất hợp. Thì ra là do hai thằng đều giống nhau a.

Thảo nào lúc nãy hắn sờ thiếu mấy túi.

"Tam ca lợi hại a." Mặc Lương có chút nể nang tam ca mình.

Hắn nhưng là võ giả a, móc túi đồ của bọn côn đồ các ké dễ như ăn cơm.

Nhưng Mặc Tân lại là người thường, vậy thì tốc độ phải nhanh đến như thế nào, mới làm bọn chúng không phát hiện. Lợi hại a.

Hai người vừa đi vừa cười đùa.

Cả hai thân hình cao lớn, ngũ quan tuấn tú thư sinh.

Quần áo trên người tinh xảo, nhìn là biết đến từ gia đình có tiền.

Cho nên tần suất khiến người ta quay đầu cực cao, phần lớn là các thiếu nữ thiếu phụ.

Đây là lần đầu tiên sau nhiều năm như vậy, Mặc Tân đi dạo phố phường.

Bốn năm trước, hắn dường như ngày này cũng ra phố, đi chơi ngắm cảnh.

Nhưng từ lúc có cái thằng thất đức nào đó vì mặt hắn trắng bệch, đặt cho hắn biệt danh Bạch Dung công tử.



Rộng truyền khắp Thạch Sơn trấn, Mặc gia có một cái mặt trắng công tử.

Điều này tới tai, làm cho nguyên chủ tức giận, suýt chút nữa thì nhập tịch địa phủ.

Từ lần đó, hắn không bước một chân ra cửa nữa. Không nghe thấy liền không đau lòng.

Lần này ra ngoài, chủ yếu là đi chơi cùng quan sát dân sinh nơi đây.

Đồng thời hắn cũng muốn coi thử, Thạch Sơn trấn có ma tu hay không.

Ma khí trên người Tứ di nương làm hắn có chút lo nghĩ. Đây là một cái tai họa ngầm, mà hắn thì không thích tai họa ngầm.

"Ngưu gia thôn, m·ất t·ích năm người."

"Bình gia thôn, m·ất t·ích ba người."

"Kiên thôn, m·ất t·ích…"

Xa xa, đám người vây quanh trước một cái bảng, bàn tán vô cùng sôi nổi.

Trên mặt mọi người ít nhiều hiện ra vẻ bất an, sợ sệt.

Tất nhiên bọn họ gây nên sự chú ý của Mặc Tân cùng Mặc Lương.

Bọn hắn cũng chen đi lên nghe ngóng.

Mặc Lương thắc mắc: "Kỳ lạ, làm sao mà nhiều người m·ất t·ích đến thế?!

Thất Tinh các không quản sao?"

Mặc Tân đưa tay chỉ vào tờ ban kia: "Thất Tinh các, chỉ cần có bất kỳ manh mối gì về chuyện các thôn mất người, có thể đến Thất Tinh các để báo cáo."

Thất Tinh các có rất nhiều chi nhánh trải rộng khắp Lăng châu.

Thạch Sơn trấn cũng có một chi nhánh nhỏ, ở hướng bắc của trấn.

Xem ra Thất Tinh các là có việc gì đó bận đến mức độ không quan tâm đến việc này.

Là việc gì cơ chứ. Chẳng lẽ là tranh đấu với các thế lực khác. Mặc Tân tự hỏi.

Là việc gì hắn không biết, nhưng có một điều hắn xác định.

Thạch Sơn trấn vùng này không an bình, có hoạt động phi pháp đang diễn ra.

Người m·ất t·ích quá nhiều hầu như bài trừ trường hợp do yêu thú gây ra.

Có ma tu tham gia hay không, còn chờ quan sát.

Đang lúc Mặc Tân suy tư, Mặc Lương tay khoát lên vai hắn:

"Tam ca, chúng ta qua phố võ giả chơi đi.

Ở đó có rất nhiều thứ hay ho đâu. Còn có chợ của võ giả nữa.

Cam đoan ngươi mở rộng tầm mắt."

Phố võ giả được xây dựng vào thời mới lập trấn. Tọa lạc rất gần Tùng Liên sơn mạch.

Tùng Liên sơn mạch sỡ hữu nhiều yêu thú cùng độc trùng nguy hiểm.

Nhưng bù lại có rất nhiều tài nguyên, dược liệu quý hiếm.



Là nơi mạo hiểm yêu thích của võ giả tại đây.

Có thể nói vì Tùng Liên sơn mạch nên mới có Thạch Sơn trấn.

"Được, vậy thì đi."

Mà lúc này một âm thanh vang lên gọi hướng Mặc Lương: "Mặc Lương ơi."

Tứ đệ xoay người, nhìn về âm thanh đầu nguồn.

Một thiếu niên cỡ tuổi bọn họ đang đi đến, một mặt hớn hở nhìn hai người.

Thiếu niên thân hình có chút thấp bé, thấp hơn Mặc Tân một cái đầu.

Dung mạo mười phần tuấn lãng, sỡ hữu một cặp mắt đào hoa.

Nếu như Mặc Tân không phải nhìn thấy yết hầu, nói là con gái hắn cũng tin.

"Bạch Vân, ngươi đi đâu đây?

Ta cùng tam ca đang có ý định đi phố võ giả.

Cùng đi chứ." Mặc Lương đưa ra lời mời.

Bạch Vân đồng ý: "Ta cũng có ý định đó."

Ba người cùng nhau kết bạn đi đến phố võ giả.

Qua lời giới thiệu của tứ đệ, Mặc Tân cùng Bạch Vân xem như có bước đầu nhận thức nhau.

Bạch Vân là người của Bạch gia, cùng Mặc Lương là anh em họ. Cho nên quan hệ rất gần.

Bản thân Bạch Vân cũng rất tò mò về tam ca của Mặc Lương.

Nghe nói trước đây, hắn là một con ma bệnh.

Bây giờ gặp mặt nào có dính đến một chữ bệnh. Cả người đều tràn đầy sức sống, thân hình cao lớn hữu lực.

Lại ăn nói có lễ nghi, nhìn là biết con nhà gia giáo.

Mọi người trò chuyện với nhau rất hòa hợp.

Cuối cùng cũng đến phố võ giả. Người đi đường dù không bằng ở chợ nhưng cũng không ít.

Mặc Tân cảm nhận được nơi đây có rất nhiều khí tức cường đại võ giả, uy thế kinh người.

Có đại hán gánh đại đao, công tử ca cầm thiết phiến, kiếm khách mang hồ lô…

Có cô nương mang trọng cung, mỹ nhân vác nhuyễn kiếm, độc phụ vai khiêng độc thương…

Nghe hơi thở, liền biết bọn họ là những kẻ đưa thân thể của mình trui rèn đến mức độ như thế nào.

Một khi đã trở thành võ giả thì không có ai là yếu đuối cả.

Bởi vì đây là con đường thay đổi số phận, vận mệnh của bản thân.

Kể cả ngươi có là nam nhân hay nữ nhân chỉ cần ý chí của ta còn có thể chịu được vậy thì một đường luyện đến c·hết.

Dùng ta bất diệt ý chí, đúc ta ngạo thế nhục thân.

Dùng ta can trường đạo tâm, xây ta ngạo nghễ một đời.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.