Buổi sáng tinh mơ. Những giọt sương sớm vẫn còn lưu lại trên những tán lá, không khí trong lành, mát mẻ.
Hai chú chim đậu trên cành cây đào, tò mò nhìn xuống sân. Đang tự hỏi, 'con khỉ' kia đang làm gì vậy?
Trong sân, một thân ảnh di động xê dịch, bộ pháp nhanh nhẹn, quỹ tích quỷ mị khó đoán. Chính là Mặc Tân, hắn đang tu luyện {Quỷ Ảnh Bộ} mong sớm ngày nắm giữ môn chiến kỹ này. Gia tăng một ít khả năng tự vệ.
Đánh không lại có thể chạy. Không có gì mất mặt, mạng sống quan trọng hơn. Chỉ cần còn sống, sẽ có cơ hội để trả thù. Phong cách này vẫn là Mặc Tân học từ chấp niệm ở kiếp trước.
Sát phạt quả đoán, thẳng tay. Nhưng cũng co được dãn được, đã có thể chạy vậy thì không ở lâu quá một giây. Nhờ đó mới khiến hắn tu luyện đến Khải cấp.
Nhưng cuối cùng lại không thoát khỏi được bàn tay của lão thiên. Bị lôi kiếp yên diệt thành dĩ vãng.
Luyện xong hết thảy các thức của {Quỷ Ảnh Bộ} Mặc Tân ngồi xuống giải lao, tập trung điều tức, chỉnh đốn cơ thể.
"Mặc dù chưa thể đạt được cấp độ nhập môn, nhưng chiêu số đã bị ta học thuộc. Cố gắng luyện tập mấy ngày nữa là có thể đột phá độ thuần thục."
Đồ thuần thục của chiến kỹ từ thấp đến cao là: nhập môn, thông thạo, tinh thông, tiểu thành, đại thành, viên mãn và cuối cùng là tông sư.
Hắn từ từ đi bộ đến phòng ăn. Tập trung tinh thần tận hưởng không khí, trải vuốt võ đạo chi tâm. Cảm nhận được nhưng luồng gió đi qua tóc mình, tiếng chim hót, sự náo nhiệt phía bên kia vách tường…
Điều này có thể giúp hắn ổn định tâm tình, trí tuệ trong suốt, đặc biệt là có thể tăng cường tâm cảnh.
Đến nơi, đã thấy Mặc Lương ăn như hùm như sói, càn quét hết đồ ăn trên bàn. Nhìn thấy hắn, miệng nhồm nhoàm: "Chào, tam ca. Buổi sáng tốt lành."
"Ngươi là quỷ c·hết đói à!!!" Mặc Tân phê bình tác phong ăn uống của hắn.
"Xin lỗi tam ca, ta cảm giác mình có thể ăn cả một con Thạch Ngưu. Tu luyện quá tốn sức, phải nhanh chóng bổ sung năng lượng." Mặc Lương đáp lời nhưng vẫn không quên nhiệm vụ ăn uống của mình.
T
hạch Ngưu là một loại nhất giai yêu thú thường đi theo đàn, phổ biến ở Tùng Liên sơn mạch. Tính tình ôn hòa, có làn da cứng như nham thạch. Trung bình cao hai mét, dài bốn mét. Trọng lượng từ một tấn đến hai tấn.
Thể hiện ra Mặc Lương đói như thế nào, quả thật là quỷ c·hết đói đầu thai. Không thèm để ý đến tứ đệ. Mặc Tân ngồi xuống dùng bữa sáng mới được dọn ra.
"Tam ca, ngày hôm nay ngươi có việc gì không?"
"Không có. Ngươi hỏi để làm gì?"
"Đệ hỏi chơi thôi."
"Cái đồ lắm chuyện. Huynh nghĩ là thằng tác giả bí chữ đó."
Hai huynh đệ vừa ăn vừa trò chuyện lý thú.
Lúc hai người đang tận hưỡng buổi sáng yên vui, thì một bóng người lao vào phòng ăn. Hơi thở hỗn hển, vẻ mặt lấm tấm mồ hôi.
Đó là một người đàn ông trung niên, thân hình cân đối, sỡ hữu một chiếc mũi ưng, làm cho hắn trông có phần nham hiểm. Bây giờ vẻ mặt khó coi, phong trần mệt mỏi. Đưa ánh mắt tìm kiếm trong phòng ăn.
Trong phòng ăn không ai ngoài trừ hai người thiếu niên.
Mặc Tân vẻ mặt nghi hoặc. Là ai, mà lại to gan xông thẳng vào Mặc gia. Đang định quát lui, thì: "Trực thúc, ngươi tìm cha ta à?!?" Mặc Lương miệng đầy thức ăn, hỏi thăm người đàn ông đó.
Tam thiếu gia nghe vậy, liền im miệng, tiếp tục hưởng dụng mỹ thực.
Trực Thanh vẻ mặt gấp gáp, vẫn không quên lễ nghi: "Chào buổi sáng, hai vị công tử."
"Gia chủ ở đâu, ta có việc gấp cần bẩm báo ngài ấy." Nghe thế, Mặc Lương nhanh chóng nuốt trọn đồ ăn trong miệng, hô: "Người đâu? Mau đi gọi cha ta. Bảo là Trực thúc có chuyện quan trọng cần bẩm báo."
Nhận được mệnh lệnh, người hầu chạy đi đưa tin.
"Trực thúc, ngài ăn sáng chưa? Nếu chưa thì ăn với bọn ta." Mặc Lương vẻ mặt thân thiết, mời hắn vào bàn.
"Đa tạ tứ công tử, ăn thì không cần. Có thể có một hớp nước là được." Trực Thanh thở mạnh ngồi xuống bàn, tự rót cho mình một chén trà.
Lúc nãy hắn đi quá vội, thể lực xói mòn không ít. Nên bổ sung một ít nước.
"Ngài chưa gặp qua tam ca của ta phải không? Hahaha, hắn thay đổi lớn lắm. Ngươi không nhớ ra là hiển nhiên." Trực Thanh lạ lẫm nhìn xem Mặc Tân, nghe thấy Mặc Lương nói, mới nhớ ra. Không khỏi nhìn kỹ tam công tử mấy lần.
"Thuộc hạ Trực Thanh, gặp qua tam công tử." Hắn chắp tay lại, định cúi người chào hỏi.
Mặc Tân vội vã đỡ tay hắn: "Trực thúc, ngài đừng làm như thế!!"
"Đúng đó, ngài làm vậy, lão cha sẽ đ·ánh c·hết chúng ta." Mặc Lương nói giúp.
Phải biết sự giàu có của Mặc gia không thể không kể công của Trực Thanh. Ngoài hắn ra còn có hai người nữa. Một người thực lực đạt đến Thạch cấp tầng 8, người khác lại đạt đến tầng 9.
Trực Thanh là một trong ba cánh tay đắc lực của Mặc Kiên. Có công lớn trong việc quản lý bảo vệ tài sản của Mặc gia. Theo chân Mặc Kiên từ thời còn trẻ, hiện nay đã qua ba mươi năm. Luôn luôn làm tốt mọi việc, cẩn thận lại tỉ mỉ. Cho nên Mặc Lương xưa giờ rất tôn trọng Trực Thanh, gọi một tiếng thúc là biết.
Trực Thanh là một vị Thạch cấp tầng 8 võ giả, thân pháp tạo nghệ rất cao. Tu luyện công pháp gia truyền của Mặc gia, đạt đến Đỉnh cấp {Đồng Nguyên Công}.
Đã tu luyện {Đồng Nguyên Công} thì người tu luyện phải giữ nguyên dương/nguyên âm mới có thể tu luyện. Nếu mất, sẽ khiến công lực biến mất, cố gắng thành công cốc.
Vì tác dụng phụ quá lớn, nên Mặc Kiên vẫn là người thường suốt bao nhiêu năm. Với cả đây cũng là một loại thủ đoạn khống chế người của Mặc Kiên. Điểm yếu rất rõ ràng, khá dễ dàng để nhắm vào. Phòng khi hắn bị phản bội, dễ trả thù hơn.
"Vậy thì đa tạ tam công tử đã ưu ái." Trực Thanh cũng nở nụ cười thân thiện. Khuôn mặt của hắn vốn nham hiểm, cười lên lại thấy hèn mọn vô cùng.
Nhưng Mặc Tân có thể cảm nhận được thiện cảm từ người hắn. 'Người này tin đươc. Ánh mắt của lão cha không sai. Nhìn người rất chuẩn.' Mặc Tân cười cười, ra hiệu cánh tay đắc lực của Mặc Kiên, tự nhiên ngồi xuống.
"Tam công tử, chưa gì đã có phong thái của một vị nhất gia chi chủ." Trực Thanh khen tặng.
"Cái gì?? Trực thúc chưa từng khen ta như vậy. Chẳng lẽ ta không thích hợp sao?" Mặc Lương nhảy vào câu chuyện.
"Đúng thế. Tứ công tử không có tí tiềm lực nào để làm gia chủ." Trực Thanh không nể mặt, trực tiếp phê bình.
Không đợi Mặc Lương bán thảm. Tên người hầu quay trở lại, Trực Thanh đứng dậy, ngóng trông phía sau tên đó. Nhưng không thấy ai, vội hỏi: "Gia chủ đâu?"
Người hầu: "Tiểu nhân không có gặp được gia chủ, Đại phu nhân truyền lời là: Việc quan trọng gì cũng không quan trọng bằng hắn hiện tại. Chuyện gấp gì, cũng để sau khi hắn xuất quan rồi tính."
Trực Thanh vẻ mặt khó coi. Khó xử lý rồi, mọi chuyện đã có phần vượt qua kiểm soát. Đánh không được, không đánh lại không được.
"Trực thúc, rốt cuộc là chuyện gì?" Mặc Lương lau miệng, hỏi.
Trực Thanh chỉ lắc đầu, vẻ mặt suy tư.
"Ngài phải nói ra đi chứ!! Biết đâu ta lo liệu được." Mặc Lương bị hắn xem nhẹ, không phục nói.
Trực Thanh nhìn xem tứ công tử: "Xin thứ lỗi, ta nói thật trình độ của tứ công tử hiện giờ có, chưa đủ để giải quyết việc này. Ngươi có thể sẽ biến khéo thành vụng, lợn què thành lợn c·hết."
"Nếu như gia chủ xuất quan, mời ngay lập tức báo hắn đến phố Tam Thủy. Tạm biệt, hai vị công tử. Ta phải nhanh chân về trấn thủ nơi đó, để tránh mọi việc loạn thêm!" Nói xong, Trực Thanh xuất ra thân pháp, bay nhảy rời khỏi đây.
Mặc Tân vẻ mặt suy tư, chuyện gấp gì mới phải tìm Mặc Kiên chứ. Trực Thanh đã theo Mặc Kiên nhiều năm, hẳn sẽ biết cách để xử lý hầu hết mọi chuyện.
Lắc đầu, dù quan trọng nhưng chưa cấp tốc. Nếu không, Trực Thanh chắc chắn sẽ không bỏ đi dứt khoát như thế. Mà phải hô hào đòi gặp Mặc Kiên, dù cho có phải phạm thượng đi chăng nữa.
'Thôi, không suy nghĩ nhiều nữa. Ăn nhanh để còn đi gặp Tứ di nương.' Mặc Tân thầm nhủ. Vì chuyện của tên Hồn cấp võ giả, mà hắn cảm nhận được tối qua. Mặc Tân quyết định điều tra Tứ di nương.
Thăm dò thử xem nàng ta có bị địch nhân truy đuổi không? Nếu có, thì thực lực như nào? Đến từ thế lực gì? Có tọa lạc tại Trường Long đại lục không? Từ đó xây dựng kế hoạch tác chiến, ứng phó tình huống, dự phòng các vấn đề.
Đứng dậy, vỗ bụng: "Tứ đệ, ngươi ăn từ từ. Ta đi trước." Mặc Lương 'ừm' một tiếng, không quan tâm lắm.
Mặc Tân lại mở ra bước chân. Mục đích chính là ở hậu viện. Còn chưa đến nơi đã nghe thấy tiếng trẻ nhỏ cười lớn. Tiếng cười nói của nữ nhân, tràn ngập trong đình viện.