Thâm Uyên Võ Đạo

Chương 29: Bạch gia



Chương 29: Bạch gia

Một buổi sáng tinh mơ, trong lành.

Cổ đại thế giới dù cho có nhiều sự bất tiện so với thế giới hiện đại, nhưng không khí thì lại là số một.

Rất trong lành và thân thiện với môi trường, không giống với ở địa cầu.

Mùi khói bụi xe cộ, sự ô nhiễm từ các khu công nghiệp, rác thải…

Mặc Tân rửa mặt mát mẻ, thay đồ ra khỏi phòng. Ngày hôm nay Tam thiếu gia rất là tuấn tú đẹp trai, tinh thần sáng láng.

Trên thân mặc một bộ đồ màu đen gọn gàng, có họa tiết viền vàng lấp ló.

Với tư cách là người luyện võ, thân hình cao lớn hữu lực, khí chất thượng giai. Nhìn liền biết là tuấn tú thiếu niên võ hiệp.

Hôm qua, thật sự là phải cảm ơn Đồ cô nương, thật sự là người tốt. Không những tốt ở bề ngoài mà còn tốt ở trong thâm tâm.

Giúp hắn điều hòa lại tâm tính, gián tiếp khiến cho gia đình hòa thuận. Hiện tại hắn đã hết hận Tứ di nương của mình.

Không cần thổi gió bên tai để lão cha l·y h·ôn nàng nữa.

Bước chân đi đến phòng ăn.

Tứ đệ Mặc Lương đã ngồi vào chỗ, miệng đầy dầu mỡ gặm ăn một cái đùi to bự.

Thấy hắn liền chào: "Tam ca, sáng sớm vui vẻ."

"Ừm, ngươi cũng vậy." Mặc Tân cũng ngồi xuống bàn ăn bữa sáng.

"Tam ca, sáng nay ngươi có dự định gì không?" Mặc Lương thế ăn hơi cuồng dã, hỏi thăm.

"Ta sáng nay định đi mua v·ũ k·hí, tốt nhất là đặt làm v·ũ k·hí.

Ngươi có chỗ nào muốn giới thiệu cho ta không?" Mặc Tân đáp lại.

Mặc Lương làm võ giả, thường xuyên phải chiến đấu với cường độ cao.

Bản thân hắn biết mua binh khí nơi nào thì tốt, ở đâu mua dược tán thì có lời và hiệu quả cao.

Cho nên hỏi tứ đệ, chuẩn không sai.

"Binh khí đặt làm, thì qua nhà ngoại của ta nha." Mặc Lương nói ra, lại thấy khuôn mặt nghi hoặc của tam ca, đành phải giải thích:

"Bạch gia làm rèn đúc sinh ý nha tam ca, ta xưa giờ đều mua binh khí ở đó. Vì là người trong nhà, nên còn được giảm giá nữa đó."

Lại sợ hắn không biết nhà của Đại di nương làm gì, thế là hơi bất đắc dĩ nói ra:



"Còn Lâm gia làm y dược ngành nghề. Chuyên chẩn bệnh, bốc thuốc…còn có bán mấy loại dược tán chữa thương cho võ giả nữa.

Ngươi không khỏi cũng quá lạnh nhạt sự đời đi tam ca."

Lúc này Mặc Tân mới hiểu ra, hắn là thật không biết điều này.

"Được, đã ngươi đề xuất, thì lát nữa ngươi cùng đi với ta đến Bạch gia hàng rèn." Mặc Tân không cho từ chối nói.

"Được thôi, ta cũng cần đổi mới v·ũ k·hí." Mặc Lương thuận thế đồng ý.



Thạch Sơn trấn, Bạch gia.

Bọn hắn của không có đi đến hàng rèn, mà một mạch phóng thẳng tới Bạch gia.

Người giữ cửa hiển nhiên là quen biết Mặc Lương, không nói nhiều thả bọn hắn đi vào.

Ngay cả người giữ cửa cũng là võ giả, yếu nhất là Thạch cấp tầng bốn.

Đơn giản là mạnh hơn Mặc gia quá nhiều. Mặc Tân hơi cảm khái.

Bạch gia rất rộng lớn, trình độ xanh hóa được bao phủ rất nhiều, khắp nơi có thể thấy được cây cỏ hoa lá, khiến cho không khí trong lành và mát mẻ.

Hai đưa đi tới trước một cái quầy, nhìn trông như quầy lễ tân.

Một người đàn ông trung niên cung kính nói: "Lương thiếu gia, ngài tới chơi đấy à!"

"Đúng vậy, Hạ quản gia. Đây là tam ca của ta." Mặc Lương chắp tay cười đáp lại, sau đó giới thiệu Mặc Tân.

Hạ quản gia chính là cao cấp tổng quản của Bạch gia, chuyên tiếp đãi khách quý, kiểm kê sổ sách, quản lý hạ nhân…

Có thể nói là góp một phần công lao không nhỏ trong việc điều hành gia tộc. Vì thế nên Mặc Lương rất nể mặt.

"Chào Hạ quản gia, ta là Mặc Tân." Mặc Tân cũng cười cười chào hỏi.

"Tân thiếu gia tới chơi thật sự là quý hóa." Hạ quản gia chắp tay mừng rỡ.

Thể hiện ra hắn cực kỳ hoan nghênh tam thiếu gia Mặc gia đến chơi.

Ánh mắt của người đàn ông trung niên lơ đãng nhìn kỹ sắc mặt của Mặc Tân. Trước giờ vẫn nghe Mặc Tân chính là một con ma bệnh.

Bây giờ nhìn lại chỗ nào có bệnh tật quấn thân. Cả người cao lớn, tinh thần sáng láng, nhìn qua tướng đi vững vàng, hơi thở đều đều thể hiện ra được là một vị thiếu niên khỏe mạnh.



Hẳn là chịu khó điều dưỡng thân thể, dù sao Nhâm Xung đang dưỡng lão tại Mặc gia mà. Lâu rồi chưa gặp lại lão cứng đầu đó.

"Ủa mà sao, hôm nay Hạ quản gia lại ở đây tiếp khách?" Mặc Lương nghi ngờ.

"Hôm nay đáng lẽ là do tứ tiểu thư, nhưng nàng ham chơi trốn đi dạo phố với bạn bè rồi. Nên ta đành phải thay." Hạ quản gia hơi bất đắc dĩ nói.

Công việc thường ngày của hắn vốn đã rất nặng nhọc, dường như là chất thành núi.

Hắn đã hao tổn tâm trí phân công, sắp xếp thời gian làm sao cho thật hợp lý và năng suất nhất có thể.

Bây giờ tự nhiên một mắt xích bị mất, mọi kế hoạch đều xáo trộn hết lên.

"Đường muội Bạch Huyên vốn là hư, ngài đừng có chìu theo ý nàng ta.

Tốt nhất là vạch tội nàng trước mặt cậu sáu." Mặc Lương giật dây.

Hắn lần trước tới đây bị đường muội Bạch Huyên lừa mất mặt, còn giận đến bây giờ.

Nay có cơ hội để nàng ta ăn quả đắng, ngu sao mà không làm.

Hạ quản gia cười, đổi chủ đề: "Vậy hai vị thiếu gia hôm nay ngoài đến chơi, thì còn việc gì nữa không?"

Hai tay lại bận rộn, từ dưới hộp bàn của quầy, lấy ra hai tấm thẻ gỗ, đưa bút viết gì lên đó.

"À, hai người chúng ta còn định đặt làm vài thanh v·ũ k·hí mới nữa." Mặc Lương nói.

"Còn gì nữa không?"

Mặc Lương liếc qua Mặc Tân, như muốn hỏi ý hắn, Mặc Tân suy tư một tí liền lắc đầu: "Hết rồi, Hạ quản gia."

Hắn cũng Bạch gia không quá quen, có thể có chuyện gì nữa cơ chứ.

Đàn ông trung niên gật đầu, "Hai vị thiếu gia, đứng chờ một tí, ta cần làm một số thủ tục. Nhanh thôi."

"Lương thiếu gia đã quá quen với quy củ, vậy thì nhờ ngài phổ biến cho Tân thiếu gia."

Hạ quản gia bận bịu viết lên tấm thẻ, rất nhanh liền đưa cho hai người, dặn dò:

"Đây là thẻ thông hành, trên đó có thông tin của hai vị. Nên nhớ không được làm mất.

Chúc hai vị có một khoảng thời gian không tồi tại đây." Hạ quản gia cười nói.

Hai huynh đệ nhận lấy thẻ, cảm ơn Hạ quản gia.

Bước chân đi vào chân chính khuôn viên của Bạch gia.

Thế cho nên mới thấy không phải ai cũng có thể vào được Bạch gia.



Lúc nãy do là Mặc Lương quen thuộc vì thế người giữ cửa mới cho đi vào.

Thử một mình Mặc Tân đi tới, bảo đảm bị chặn ở ngoài. Lấy gì thấy được Hạ quản gia.

Rồi còn phải tại chỗ lấy được tấm thẻ thông hành nữa chứ, có vẻ như không có tấm thẻ này thì tại Bạch gia nửa bước khó đi.

Không hổ là lâu đời võ đạo thế gia, vấn đề an ninh vô cùng sâm nghiêm.

Mặc Lương bắt đầu giảng cho hắn nghe quy củ khi làm khách tại Bạch gia.

Thứ nhất, nhất định không được làm mất thẻ. Nếu chẳng may mất, ngay lập tức liên hệ với người quản lý gần đó nhất để được làm lại.

Thứ hai, chỉ nhận thẻ không nhận người. Dù cho có là người quen, thân thiết.

Thứ ba, không được gây rối tại Bạch gia, có gì không hợp lên võ đài nói chuyện.

Thứ bốn, …Thứ năm…

Tổng cộng tận mười điều. Mặc Tân lười nhớ tất cả, chỉ cần không gây chuyện thì mọi việc đều ổn thôi.

Còn lại không cần phải nhớ hết chi cho mệt đầu.

"Đi thôi tam ca, chúng ta qua chỗ rèn." Mặc Lương hớn hở giục tam ca mình. Hắn cũng rất háo hức muốn có v·ũ k·hí mới.

Lý do hắn muốn đổi v·ũ k·hí là do trong một đống chiến kỹ của {Hỏa Bạo Thông Thiên Quyết} có một môn rất hợp mắt duyên của hắn, cho nên quyết định tu luyện.

Có mới nới cũ, bỏ {Lưu Hỏa Kiếm Pháp} lấy chiến kỹ khác lợi hại hơn.

Mặc gia ngoài không bằng Bạch gia ở chỗ sức mạnh, còn có ở chỗ nhân số. Mặc Tân nhìn liền biết.

Vừa bước vào khuôn viên của Bạch gia, hắn liền thấy rất náo nhiệt, đâu đâu cũng thấy người đến người đi, tán gẫu các kiểu.

Mặc Lương có vẻ rất quen với điều này, có vài vị Bạch gia tộc nhân nhận ra hắn. Hảo hữu lên tiếng chào hỏi, bắt chuyện.

Mặc Lương tươi cười đáp lại, không quên giới thiệu Mặc Tân cho bọn họ. Tam thiếu gia xem như là lộ mặt.

Mọi người trò chuyện rất tận hứng, chủ đề dường như nói không hết chuyện.

Thấy không chung đường, thế là ai nấy cũng tiếc nuối tách ra.

Sống ở đời ngoài việc có vũ lực cường đại, cũng cần phải có một trái tim đối nhân xử thế cao thâm.

Thấy bọn họ liền biết, dù chỉ đạt đến mức độ quen biết thông thường, nhưng khi chia tay vẫn thể hiện ra sự tiếc nuối.

Làm cho người ta thấy bản thân mình có được sự coi trọng từ đối phương, từ đó gia tăng sự hảo cảm với nhau.

Tạo ra nhân mạch để dùng sau này.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.