Môn công pháp này không phải nói nhiều, là ma mị nhất trong đám Bàng môn cấp ở đây.
Rèn luyện cơ quan nội tạng trong cơ thể mình. Dùng để hóa thành cái thứ hai, cái thứ ba đan điền…
Luyện có thành tựu sẽ sỡ hữu một cơ quan nội tạng bất diệt, đánh mãi không c·hết. Nội khí như không bao giờ cạn, rất bền bỉ.
Dù cho chỉ còn một cơ quan nội tạng, nhưng thi triển bí pháp là có thể sống lại.
Nhưng hơi tốn tài nguyên, ý nhầm không phải hơi tốn mà là rất tốn tài nguyên.
Cuối cùng còn lại Nhâm lão và Mặc Kiên, hai người đều đang phân vân không biết nên chọn cái gì.
Năm xưa Nhâm lão chính là tán tu, trong tay giữ một môn Hạ cấp {Bồi Nguyên Công} công pháp, không có bất kỳ thuộc tính gì.
Đổi lại giúp võ giả cố bản bồi nguyên, cải thiện tình trạng tiên thiên có thiếu.
Nhâm lão cũng từng đưa quyển {Bồi Nguyên Công} công pháp này cho Mặc Kiên, khuyên hắn:
'Công pháp nhà ngươi tác dụng phụ quá lớn, nếu không tìm thấy thứ phù hợp, thì dùng đỡ của ta cũng không tệ'.
Nhưng Mặc Kiên lúc đó còn trẻ, hùng tâm tráng chí nào cam tâm sẽ đi học một môn Hạ cấp công pháp.
Lại càng không cam tâm khi Mặc gia chỉ có thể đem ra được một môn Hạ cấp công pháp, nên đã từ chối Nhâm Lão.
Một lần từ chối chính là hai mươi mấy năm.
Nhâm lão khó khăn trong việc chọn lựa, lý trí hắn bảo ngươi đã già rồi, nên chọn {Chú Mộc Trường Thanh Quyết} cố gắng gia tăng tuổi thọ.
Với lại {Chú Mộc Trường Thanh Quyết} có độ thân hòa với dược thảo rất cao, lại có sức hồi phục và chữa thương rất lớn, có thể giúp hắn bước xa hơn trên con đường làm y sư.
Nhưng bản tâm của hắn lại muốn chọn {Kim Cương Bất Bại Quyết} lão già như hắn vẫn chưa nguôi đi ý chí chiến đấu sau bao nhiêu năm ròng như thế.
Mặc Kiên cũng nhận ra, đi đến vỗ vai Nhâm Xung.
Hắn chẳng lẽ không biết Nhâm lão là người như thế nào sao, trong bộ thân thể già nua đó là một linh hồn hiếu chiến, thèm muốn được lại một lần nữa cầm đao.
"Ngươi sẽ không phản đối ta chứ?" Nhâm lão chăm chú nhìn Mặc Kiên.
"Dù ngươi có lựa chọn ra sao, thì ngươi vẫn là người Mặc gia.
Gia gia của mấy đứa nhỏ. Đại phu chuyên dụng của ta, không phải sao?" Mặc Kiên trả lời.
Nhâm lão như làm ra quyết định lớn lao, cắn răng chép xuống công pháp. Chỉ thấy tiêu đề của nó là {Kim Cương Bất Bại Quyết}.
Hắn muốn liều một lần cuối cùng, không những vì bản thân hắn mà vì cả Mặc gia. Đến lúc đó hắn có thể tự tin vỗ ngực trước mặt mấy đứa cháu.
"Ây da, còn trẻ thì nên lui xuống, để gia gia tới trước." Cam đoan rất ngầu lòi.
Mặc Kiên thì chọn {Bá Sơn Trấn Ngục Quyết} nghe liền rất bá khí, vô cùng phù hợp với người làm nhất gia chi chủ như hắn.
Quay ra nói với cả nhà: "Mọi người đã chép xong hết chưa? Vậy ta cất."
Khuôn mặt của ai cũng rất vui sướng. Ai cũng ngóng trông tương lai sắp đến.
"À Lương nhi ngươi có mang theo kiếm của mình không?" Nhâm lão hỏi tứ thiếu gia.
"Có gia gia, ta treo ngay bên hông đây này."
"Ừ, hồi nãy đứng hơi khuất hướng, ta không thấy." Nhâm lão trả lời.
"Ta đã từ nhà kho lấy tới mấy loại khoáng thạch, chúng ta có thể bắt đầu thử nghiệm." Mặc Kiên tham gia cuộc trò chuyện.
Lời nói của mấy ông cháu làm cho Đại di nương và Tam di nương rất tò mò. Không hiểu chuyện gì xảy ra.
Nhâm lão từ dưới chân bàn, mang ra một cái đỉnh bằng đồng bỏ lên mặt bàn.
Đỉnh đồng trông cổ xưa, các đường văn điêu khắc trên thân nhìn xem khá huyền diệu.
Ngay cả Chuẩn Đế cường giả Mặc Tân cũng không hiểu nó đại biểu hay thể hiện cho cái gì.
Nhâm lão mở nắp, "Được rồi, bỏ hết vào xem."
Mặc Lương nhét thanh kiếm vào trước, may là vừa.
Mặc Kiên cầm mấy khối sắt, đồng, thậm chí trong đó còn có một khối Hỏa Tuân Thạch đang phát ra yếu ớt ánh sáng và nhiệt độ.
Là nhất giai hạ phẩm linh khoáng dùng để luyện chế Hỏa Linh Đăng.
Hỏa Linh Đăng có vai trò rất thông dụng, một trong những vai trò chính đó là thắp sáng, công suất sánh ngang với một bóng đèn thuộc loại 200-240V~50Hz.
Có thể nói khá là sáng, dùng chính là năng lượng mặt trời. Ban ngày hấp thu ánh sáng, ban đêm lại phát sáng.
Nhâm lão lấy ra mấy cây dược thảo.
"Nhâm lão, ngươi là định dùng Tẩy tủy thảo để thử nghiệm hả?" Đại di nương giọng không hài lòng nói ra.
Nàng nhớ là dược phòng chỉ còn hai cây, đều là bảo quản cho Mặc Lan.
"Yên tâm, mấy cái này là do Tân nhi kiếm được. Phần của Lan nhi ta không có đụng." Nhâm lão giải thích.
Mặc Lương thay Nhâm gia gia giải vây, kể về chuyện tam ca làm sao hố ra được ba cây tẩy tủy thảo cùng với một đơn tẩy tủy dược dịch.
Đại di nương, Tam di nương không khỏi giơ một ngón cái: "Lợi hại, hai anh em các ngươi đúng là không đứa nào thua đứa nào."
"Theo như những gì mà ta chứng kiến thì phải chờ nửa canh giờ." Nhâm lão ụp nắp đỉnh lại.
Thế là mọi người ngồi chơi trò chuyện trong quãng thời gian phải chờ đợi.
"Dạo này người có gặp Lâm Tuyền không Lương nhi? Cô nương người ta thế nhưng là hay để ý đến ngươi." Tam di nương ghẹo con trai mình.
"Thôi mà mẹ, ta với nàng không có gì hết." Mặc Lương nhõng nhẽo trả lời.
Hành động của Mặc Lương làm cho mọi người ở đây ai cũng cảm thấy buồn cười.
"Lớn rồi, không phải là con nít nữa. Đừng có trưng cái mặt đó ra." Tứ di nương làm bộ ghét bỏ hắn.
Sau đó, "Ai mà biết ngươi nói láo hay thật, phải không đại tỷ?"
Không thấy có âm thanh đáp lại, Tam di nương hơi nghi ngờ nhìn về Đại di nương.
"Đại tỷ, ngươi làm sao thế?"
Đại di nương lúc này hơi đờ ra, giống như đang suy nghĩ đến việc gì. Trán hơi nhăn, hai mặt nhìn về khoảng không vô định.
Nghe được có người gọi mình, hơi hoàn hồn: "À, ta chỉ là có chút nghĩ đến Tuyết nhi cùng Hạ nhi."
Đại di nương lo âu: "Các ngươi nghĩ xem, hai đứa nó lâu như thế chưa mang thai có phải hay không là do vợ chồng bất hòa.
Hay là phu quân của bọn hắn n·goại t·ình, vắng vẻ tụi nó."
"Thôi mà, chắc là không phải đâu. Tụi nó còn trẻ, hẳn là còn chưa quá muốn có con." Tam di nương an ủi.
Mặc Kiên cùng đi lên dỗ ngon dỗ ngọt. Làm vui lòng đại nương tử của mình.
Mặc Tân vểnh tai, chăm chú nghe, hi vọng từ đó mình có thể học được chiến kỹ vẩy muội, tán gái.
Nửa canh giờ sau.
Cảm giác được thời gian đã tới rồi, Nhâm lão bước lại mở nắp ra. Mọi người cũng xúm hết lại xem.
Mặc Lương trước hết phản ứng, hô to: "Chời ơi, thật sự là có thể nhân bản."
Ánh mắt hắn đinh đinh nhìn vào hai thanh trọng kiếm của mình, lúc nãy chỉ có một thanh mà bây giờ đã hai thanh.
Đồng thời có vẻ như cái đỉnh này còn có thể co dãn không gian bên trong tùy thích. Chứ không hai cây kiếm thôi, cũng đủ để chắn hết chỗ rồi.
"Trời đất ơi, mấy cái quặng kim loại mà ta bỏ vô cũng được nhân bản ra kìa." Mặc Kiên chấn kinh.
Phát tài, phát tài a. Nghĩ đến việc chỉ cần mua một loại khoáng thạch hoặc linh khoáng thôi, rồi về dùng chiếc đỉnh này nhân bản, sau đó mang đi bán, đảm bảo kiếm đầy bồn đầy bát.
Nhâm lão cầm mấy cây dược thảo từ trong đỉnh ra, hơi thất vọng. Hiển nhiên là cái đỉnh này không nhân bản dược thảo.
Bất quá so với đó, không là gì cả. Ai cũng kinh ngạc đến ngây người với tác dụng của chiếc đỉnh đồng.
"Nhâm lão, Mặc gia chúng ta phải bay lên a." Mặc Kiên mừng rỡ, cười to.
"Được rồi, được rồi. Có vẻ như chỉ nhân bản được những thứ có liên quan đến kim loại và đất đá thôi." Nhâm lão nói.
"Ta giao cái đỉnh đồng lại cho ngươi. Ta tưởng nó có thể nhân đôi dược thảo chứ. Đáng tiếc không có." Nhâm lão đưa cho Mặc Kiên.
Mặc Kiên vui sướng: "Ngày hôm nay quả thực là song hỉ lâm môn. Vừa đạt được nghịch thiên công pháp vừa có được siêu cấp dị bảo.
Mặc gia không phát triển hùng mạnh mới là chuyện lạ."
Đại di nương tâm tình rất tốt: "Vậy là tối nay viên mãn rồi ha. Ta với tam muội về trước. Còn phải kể cho tứ muội nữa."
Tam di nương gật đầu. Hai vị mỹ phụ dắt tay rời đi.
Mặc Lương cùng Mặc Tân cũng về nhà, để lại Nhâm gia gia cùng lão cha bàn một ít chuyện.