Chương 11: Khách không mờiMột lát sau, một ông lão râu tóc bạc phơ xuất hiện trong đình viện.Nhâm lão có chút không hiểu nhìn Mặc Kiên, "Gia chủ, ngươi gọi ta đến làm gì? Nếu là ngồi hội họp gia đình, thì lão phu không rảnh."Lúc sáng, suýt chút nữa làm hư một nồi thuốc quý. Mất cả trưa cũng không khắc phục được. Cho nên hiện tại tâm tình của hắn có chút táo bạo."Nhâm lão, phu quân của ta có việc tìm ngài. Ngài ngồi trước đã." Nhâm lão ngồi xuống bàn, Đại di nương rót trà cho hắn.Hương trà thoang thoảng trong không khí, mùi rất dễ chịu. Đây chính là lá trà do chính Đại di nương phối chế, làm ra. Có công hiệu yếu ớt an dưỡng tâm thần.Nhâm lão ngửi một tí liền nói ra được xuất xứ chén trà, cái này thế nhưng là đồ hiếm. Không có nhiều. Làm một hớp trà, tâm tình căng thẳng cũng được làm dịu.Nhàn nhã bảo Mặc Kiên: "Được rồi, nói đi." "Nhâm lão, dược phòng có k·ẻ t·rộm." Nhâm lão đang nhàn nhã, thưởng thức chén trà, trêu đùa tiểu tôn nữ vui vẻ. Nghe được câu nói này, hắn kém chút thì sặc c·hết. Tâm tình tốt cũng biến mất."Ngươi nói cái gì? Nói lại ta nghe xem nào." Nhâm lão cảm giác mình đã già rồi, nên nghe không có rõ.Mặc Kiên châm chước: "Mới nãy Tân nhi sang chỗ ngài chơi. Trùng hợp là hắn phát hiện có vài tên dược đồng bày mưu ă·n t·rộm dược thảo để bán.Còn nghe được lần giao dịch tiếp theo là vào tối ngày mai. Nhưng vì lo sợ bọn hắn phát hiện, vì thế giờ mới báo cho Nhâm lão."Nhâm lão lúc đầu là không tin: "Làm sao sẽ có chuyện đó xảy ra, mọi hành động ở trong dược phòng đều là do ta chi phối.Thậm chí mỗi cuối buổi ta sẽ ghi chép, kiểm tra lại số lượng thảo dược. Chưa từng xuất hiện trường hợp thiếu cái gì."Bất quá cụ ông quay đầu về phía Mặc Tân, nhận được cái gật đầu khẳng định từ hắn. Nhâm lão không tin cũng phải tin. Mặc Tân không việc gì phải nói dối hắn."Bọn hắn giả là nồi thuốc đang nấu bị hư, thực ra trong nồi thuốc nấu đều là cỏ dại, cùng một số không quá đáng tiền dược liệu. Dùng để tạo mùi.Dược thảo đều là giả, làm sao nấu ra thuốc được. Còn dược thảo thật thì bọn chúng giấu đi." Mặc Tân giải thích. Có lẽ là mình đã quá già rồi, đồ vật bị trộm ngay trước mặt cũng không nhận ra. Nhâm lão thầm thở dài."Vậy ngươi tính xử lý như nào?" Nhâm lão cũng biết mức độ nghiêm trọng của sự việc.Đây là hoàn toàn không để Mặc gia vào mắt. Một trong tam đại phú hộ của Thạch Sơn trấn lại bị vài tên dược đồng trộm đồ, đến nay mới biết.Nếu bị người đời nghe thấy sẽ rất mất mặt. Thanh danh của Mặc gia sẽ mất hết.Đồng thời sẽ khiến mấy kẻ khác xem thường Mặc gia. Chuyện tương tự như vầy có thể sẽ xảy ra nữa. Ảnh hưởng cực lớn đến gia tộc.Mặc gia vốn là rất ít võ giả, nếu như xảy ra chuyện lớn, Mặc gia chưa chắc áp chế được."Không phải là ta tính xử lý như nào!" Mặc Kiên lắc đầu, đưa tay chỉ về hai đứa con trai."Ta sẽ bàn giao việc này cho Tân nhi cùng Lương nhi. Cũng đến lúc hai người các ngươi lo cho sự tồn vong của cái nhà này rồi."Lời nói của Mặc Kiên làm cho hai huynh đệ rất bất ngờ.Mặc Lương nhanh miệng: "Cha, ngươi cũng biết ta không thích hợp làm mấy cái việc này. So với quản lý gia tộc, ta lại càng thích luyện võ, chém g·iết, nâng cao cảnh giới.Ta đề xuất tam ca thích hợp nhất."Mặc Lương nào không biết, lão cha đây chính là tìm người kế thừa. Hắn phải nhanh tay phủi hết mọi sự chú ý của lão cha lên người mình.Năm xưa, tam ca quanh năm bệnh tật nên lão cha mới cân nhắc hắn. Hiện tại, tam ca đã rất khỏe mạnh còn chuẩn bị trở thành võ giả. Không chọn tam ca chọn ai."Ây, tứ đệ đừng có thiển cận thế. Theo ta nghĩ chức gia chủ ngoài ngươi ra, không ai hợp." Mặc Tân phản bác.Thấy hai cái tên này đùng đẩy trách nhiệm qua lại, Mặc Kiên tâm mệt. "Được rồi, ta còn chưa có c·hết đây. Vị trí gia chủ chưa tới lượt các ngươi. Không việc gì phải hoảng hốt." Mặc Kiên ngăn lại hai huynh đệ."Nhưng việc xử lý ba tên dược đồng trộm thuốc vẫn là do hai người các ngươi xử lý. Việc này cứ quyết định như vậy."Gia chủ Mặc gia quay sang Nhâm lão: "Ngài có thể thảo luận với hai đứa nhóc. Chuyện này toàn quyền hai đứa nó quyết định."Dứt lời, Mặc Kiên ẳm ngũ muội đồng hành cùng các vị di nương rời khỏi đình viện.Mặc Lan lúc này đã lem nhem buồn ngủ, phất tay tạm biệt Nhâm gia gia, tam ca, tứ ca.Nhâm lão gật đầu: "Được rồi." Thấy bọn họ đã rời đi. Nhâm lão quay sang hờn dỗi Mặc Tân: "Tân nhi, uổng công ta thương ngươi. Việc quan trọng như vầy mà ngươi không lập tức cho ta biết."Tam thiếu gia ngay lập tức lại đấm lưng cho cụ ông: "Gia gia, ta là sợ bọn chúng phát hiện ra. Cho nên mới phải làm như vậy.Với lại ta cũng sợ ngài nhịn không được, bệnh cũ tái phát nha.""Được rồi được rồi." Nhâm lão cũng bỏ qua cho hắn, đưa mắt về phía Mặc Lương: "Sáng mai, hai người các ngươi sang dược phòng, dược liệu ta đã chuẩn bị sẵn rồi."Mặc Lương nghi ngờ, "Việc gì thế? Con tưởng tối mai bọn chúng mới giao dịch cơ mà."Nhâm lão lắc đầu cười, kể chuyện Mặc Tân lấy được tẩy tủy dược tán cùng may mắn có được ba cây tẩy tủy thảo.Mặc Lương mừng rỡ: "Ngài nói thật ư?""Hiển nhiên rồi, đến lúc đó thiên phú của cả hai đứa bay đều được cải thiện. Còn dư mấy cây tẩy tủy thảo, ta đã cẩn thận cấy ghép trồng trọt chuẩn bị chờ Lan nhi lớn."Mặc Lương ôm vai tam ca mình khen: "Tam ca thật là ghê gớm a." Mặc Tân khiêm tốn: "Ăn may mà thôi. Người chủ quán kia nếu biết được chắc là tức c·hết."Nghe vậy, hai huynh đệ đều cười phá lên. Bọn họ có thể tưởng tượng ra khuôn mặt màu gan heo của chủ quán rồi.Cũng chỉ là nói vui một tí thôi. Chẳng lẽ ngươi đạt được cơ duyên, liền mang đi khoe cho bàn dân thiên hạ à. Không có đâu."Thôi, đừng đùa giỡn nữa, hai người các ngươi mau bày mưu tính kế, giải quyết việc này đi." Nhâm lão thúc giục hai đứa cháu.Ba người châu đầu ghé tai thảo luận nên xử lý vấn đề này như thế nào cho thỏa."Chúng ta nên làm thế này…""Tam ca ngươi có chắc không.""Gia gia ngài thấy thế nào.""Ta không biết nữa. Cảm thấy cứ lạ lạ chỗ nào. Chỗ này có vẻ…""Không ổn, theo ý ta việc này nên…""Được rồi, cứ quyết định vậy đi.""Thông qua.""Thông qua."…Buổi tối, sau khi đã ăn cơm.Mặc Tân tiếp tục công cuộc luyện chế phù bảo.Tinh thần của hắn đã hoàn toàn hồi phục, vì có kinh nghiệm của lần vẽ bùa đầu tiên cho nên lần thứ hai rất thuận lợi.Tuy nhiên vẫn tiêu tốn gần một canh giờ mới hoàn thành. Mồ hồi đầy đầu, ngồi lấy lại sức.Cầm lấy phù bảo nhìn xem không có sự sai sót nào, liền yên tâm. Chậm tí cũng được, ít nhất sẽ không lãng phí vật liệu.Còn hơn một ngày nữa thôi là có thể bày trận, từ đó vấn đề an ninh của Mặc gia sẽ được tăng cường rất nhiều.Hiện giờ tâm tình của hắn rất khá. Hi vọng không ai đột nhập vào Mặc gia trong đoạn thời gian này.Nếu có thì xin chờ tại hạ bày trận rồi nhào vô sau. Có chút hề hề nghĩ như thế, lê bước đến cửa sổ, mở cánh hai bên ra.Ánh trăng chiếu vào gian nhà, tối nay là trăng tròn. Tiếng gió xào xạt, vui tai thích mắt. Nheo mắt lại hưởng thụ các cơn gió mát thổi qua làn da.Bỗng liếc qua cây đào cạnh sân. Cây đào tán lá rậm rạp, các cành lá đung đưa theo gió tỏa mùi hương rất thơm.Nụ cười trên mắt hắn có chút cứng, rồi lại như thường ngắm trăng, quan sát trời mây. Nhưng trong thế giới nội tâm đã nhất lên bão táp.Mẹ nó, nếu không phải giác quan nhạy bén là còn thật không phát hiện trên cây đào có cái người.Không khỏi cũng quá trùng hợp đi, thật là xui xẻo.Nghe hơi thở, hẳn là nữ, đang b·ị t·hương. "Thiếu gia, thiếu gia. May quá ngài không sao." Ngoài cửa, Linh Nhi vội vã chạy đến."Thiếu gia, ngài lúc nãy có thấy tặc nhân-à kẻ mặc đồ đen nào chạy qua đây không?" Linh Nhi vội hỏi."Ngươi cảm giác nếu ta thấy thì ta có còn sống không?" Mặc Tân bình tĩnh đáp. Hắn có chút im lặng a, nữ tặc núp ở đâu không núp. Sao lại núp chỗ ta.Linh nhi ngượng ngùng, giải thích: "Vương gia bị tặc nhân lấy trộm đồ, thấy tên đó chạy qua đây nên vào hỏi Mặc gia chúng ta." "Có vẻ như là n-hắn chỉ đi ngang qua đây thôi." Mặc Tân suy tư nói.Ngay lúc này, nữ tặc đang núp ở đây a. Tốt nhất là làm như không thấy, không biết. Nếu không bí quá hóa liều, nàng ta sẽ g·iết người diệt khẩu a."Vậy ta về báo cáo cho gia chủ." Nói xong, Linh Nhi rời đi.Mặc Tân giả bộ ngáp, đóng lại cửa sổ. Vào phòng đi ngủ, sáng mai nàng ta sẽ biến mất thôi.