Một thiếu niên nằm trên giường, lăn qua lăn lại, đau đớn kêu lên.
Hai mắt nhắm chặt, khuôn mặt vặn vẹo, khó coi.
Một lát sau, người thiếu niên lúc nãy giờ đã ngồi dậy, đứng tựa bên bàn.
Khuôn mặt trắng bệch trông rất bình tĩnh. Hai mắt như đầm sâu, nhìn về phía xa xăm.
"Hahaha, ông trời có mắt. Ta sống lại một lần nữa." Thiếu niên mừng rỡ thì thào.
Tên của hắn gọi Mặc Tân, là một vị Chuẩn Đế cường giả của Thiên Cân giới.
Vì để cho đại đạo của bản thân có thể cố hóa, trở thành đại đạo trường hà nên đã lấy sức một mình chiến cả quần hùng.
Tiếng hét, hô, gầm thét ở khắp mọi nơi trên chiến trường.
Trận chiến ấy rung chuyển cả đất trời, không gian vỡ vụn, các loại thần thông thi nhau phóng thích. Hoa cả mắt.
Nhưng mục tiêu của chúng nó chỉ hướng về một người, đó là Mặc Tân.
Một mình Mặc Tân dùng hết sức lực, chiến đấu các phương. Các loại tuyệt chiêu, át chủ bài sử dụng ra hết.
Lúc đó, hắn cảm giác, mình sẽ thành công. Từ nay, ta đăng lâm đế vị, bễ nghễ thế gian.
Nhưng lại giữa đường thất bại, bất hạnh mà c·hết.
Cứ tưởng đã hồn phi phách tán, ai ngờ hắn lại một lần nữa sống lại. Đúng vậy lại một lần nữa.
Kiếp trước, bản thân hắn là từ địa cầu xuyên qua. Có thể nói hắn là người xuyên việt.
Năm xưa do sinh hoạt không lành mạnh, dẫn đến đột tử, cho nên linh hồn xuyên đến Thiên Cân giới.
Thiên Cân giới là một cái thế giới cổ đại sở hữu siêu phàm sức mạnh, nhịp sống nơi đây còn khá lỗi thời. Nhân loại bình thường lấy nông nghiệp phát triển là chính.
Sinh linh ở đây hấp thu thiên địa linh khí chuyển hóa thành sức mạnh của bản thân mình. Từ đó cường hóa thể chất, gia tăng tuổi thọ bản thân.
Người tu luyện được gọi là võ giả. Chỉ cần trở thành võ giả là có thể hoàn thành nhảy vọt giai cấp trong xã hội.
Võ giả vô cùng mạnh mẽ, có sức mạnh đoạn núi, đốt biển. Đến cảnh giới cao thâm, gần như không gì không làm được.
Nghĩ đến đây, thiếu niên lại than thở.
"Đế vị, quá khó khăn."
"Chỉ còn một tí nữa, một tí nữa thôi, ta chính là Võ Đế."
Haizz
Thở một hơi thật dài, Mặc Tân quyết định không suy nghĩ chuyện này nữa. Việc quan trọng bây giờ là tìm hiểu xem mình đang ở đâu.
Lục tìm trong ký ức của bộ thân thể này. Thật trùng hợp, bộ thân thể này cũng gọi là Mặc Tân. Mười lăm tuổi.
Là tam thiếu gia của Mặc gia, Mặc gia tọa lạc tại Thạch Sơn trấn. Là một trong tam đại phú hộ của nơi đây.
Mặc Tân xưa nay thể yếu nhiều bệnh. Được người đặt cho cái danh hào vô cùng thân thương, 'Mặt trắng công tử'.
Nhiều vị đại phu đến khám đều bảo, cơ thể của vị công tử này thiếu chất nghiêm trọng.
Cần nhiều bồi bổ, ăn uống dinh dưỡng và đặc biệt là không được có quá nhiều cảm xúc mạnh mẽ.
Mặc Tân thầm nghĩ, thảo nào ta cảm giác bộ thân thể này quá yếu. Phải đứng tựa cạnh bàn mới đứng thẳng được.
Lần này là do nguyên chủ ra ngoài phòng đi dạo, không ước lượng được thời tiết. Bị một cơn gió mát làm cho bệnh liệt giường.
Danh xứng kỳ thực con ma bệnh.
Trong trí nhớ của thiếu niên, chỉ có mỗi Thạch Sơn trấn.
Ngay cả tên của một cái thành cũng không có, chứ nói gì tên của một khối đại lục.
Chuẩn Đế cường giả có chút bất đắc dĩ. Được rồi thiếu niên, ta sẽ giúp ngươi hoàn thành nguyện vọng của bản thân mình.
Từ giờ phút này trở đi, ta chính là Mặc Tân, Mặc Tân chính là ta.
Mặc Tân một mặt nghiêm túc, nói thầm trong lòng.
Có chút gắng sức bắt lấy cây gậy bên giường, chầm chậm từng bước đi đến cửa phòng.
Thiếu niên dùng sức mở cửa. Ánh nắng chiếu vào trong, làm cho đôi mắt hắn có chút không quen.
"Thiếu gia, ngài đã tỉnh rồi." Một đạo âm thanh của con gái vang lên.
Đó là một thiếu nữ xinh xắn, một mặt vừa bất ngờ vừa mừng rỡ nhìn hắn.
Lấy lại tinh thần, Mặc Tân nhận ra đó là th·iếp thân nha hoàn của mình, tên Linh Nhi.
Tiểu nha hoàn thấy thiếu gia chăm chú nhìn mình, có chút vội vã tới gần, cúi người chào hỏi.
"Thiếu gia, ngài cuối cùng đã tỉnh, gia chủ cùng các phu nhân rất lo cho ngài."
"Còn có các vị thiếu gia, tiểu thư nữa."
"Ta biết rồi." Mặc Tân gật đầu.
"Mau đỡ ta đến phòng khách." Mặc Tân vứt cây gậy, ra lệnh cho tiểu nha hoàn.
Nàng đỡ yếu đuối thiếu niên, từng bước một đi đến phòng khách.
Khí trời cũng không khỏi quá lạnh, mới đi một xíu, hai tai Mặc Tân đã đỏ lên.
Bước chân phù phiếm, nếu không phải có Linh nhi dìu đi nói không chắc hắn đã té ngã.
Ngay cả một thiếu nữ thể chất còn tốt hơn hắn, làm cho Mặc Tân cạn lời.
Phải nhanh chóng cải thiện thân thể, bước lên con đường tu luyện a. Mặc Tân thầm than.
Đây là một thế giới nhược nhục cường thực, yếu đến thế này thì ngay cả mạng của mình cũng không quyết định được.
Phòng khách gần ngay trước mắt. Loáng thoáng từ xa thấy có vài bóng người ở trong đó.
"Tiểu tứ, con cũng biết tam ca của con thuở nhỏ thể yếu nhiều bệnh."
"Con ra ngoài học võ lâu nay, có môn dưỡng sinh công nào thường thường thì truyền cho hắn a." Một giọng nói của đàn ông vang lên.
Đó là cha của Mặc Tân, gia chủ Mặc gia Mặc Kiên.
Mặc Kiên là người đàn ông trung niên, dáng người mập mạp nhưng lại cao to. Khuôn mặt trông rất kiên nghị, nhìn là cái người thật thà.
Tất nhiên nhìn thật thà bao nhiêu phần thực thì không biết, dù sao người thật thà sẽ không giữ được cơ nghiệp lớn đến thế.
"Vâng, thưa cha. Ta có một môn {Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền} rất thích hợp với tam ca.
Luyện đến cuối cùng có thể giúp người ta tăng tuổi thọ. Cha cũng có thể cùng luyện." Âm thanh của đứa con trai vang lên, ngoại hình có ba phần giống Mặc Tân.
Thiếu niên thập phần tuấn tú, thân hình cao lớn, tinh thần quắc thước.
Chính là tứ đệ của Mặc Tân, Mặc Lương.
Thiếu niên từ trong ngực lấy ra một quyển sách đưa cho Mặc Kiên.
"Tốt, tốt. Con có một tấm lòng hiếu thảo là được rồi. Cha yên lòng." Mặc Kiên vui vẻ nói.
Chợt hắn nhìn ra cửa, trông thấy một bóng hình yếu đuối quen thuộc. Mặc Kiên vội vàng ra đón.
Mặc Lương cũng theo cha nhìn ra ngoài. Biết là ai, ánh mắt hiện lên vẻ chán ghét nhưng rất nhanh lại biến mất.
"Tân nhi, ngươi cuối cùng cũng tỉnh." Linh nhi lui ra, để lại cho Mặc Kiên đỡ tam thiếu gia.
"Làm gì phải tới đây, con nên nhiều nghỉ ngơi.
Nhanh, mau vào nhà." Mặc Kiên đỡ con trai trưởng của mình ngồi vào phòng khách.
Đúng vậy, Mặc Tân là con trai trưởng.
Mặc Kiên có tổng cộng năm đứa con. Theo thứ tự đại tỷ, nhị tỷ, Mặc Tân, tứ đệ, ngũ muội.
Đại tỷ cùng nhị tỷ đều đã gả đi, ngũ muội còn đang tập nói. Tứ đệ cùng mình bằng tuổi.
Nghe nói ba năm trước hắn ra ngoài dạo chơi được một vị cường giả coi trọng thiên phú, nhận làm đệ tử. Hiện nay hẳn là một tên võ giả.
"Cha, tứ đệ." Mặc Tân chào hỏi hai người. Âm thanh có chút yếu ớt, đứt từng hơi nói ra.
Đi có gần ba mươi mét quãng đường thôi mà làm hắn mệt muốn c·hết. Khuôn mặt nhợt nhạt càng thêm trắng.
Gây nên sự lo lắng của Mặc Kiên cùng Mặc Lương.
Mặc Lương dù chán ghét hắn, nhưng còn chưa đến mức muốn ca ca mình c·hết. Chỉ là bất kỳ ai cũng không thích người thân mình là một con ma bệnh.
Đặc biệt là Mặc Tân trước đây, đã bệnh còn không muốn uống thuốc, ngang ngược có chút vô lý.
Lúc trước hắn từng vụng trộm cho tam ca học võ công, dù không thể trở thành một người khỏe mạnh thì ít nhất cũng cải thiện tình trạng thân thể.
Nhưng tam ca chính là không muốn học, còn bảo học võ rất mệt, đau khổ. Một con ma bệnh như hắn luyện không phải là muốn hắn c·hết.
Còn bảo bản thân Mặc Lương ước mơ vị trí gia chủ, muốn g·iết hắn cái thằng con trai trưởng này để tiện chiếm đoạt.
Mặc Lương có bị điên hay không mà để tam ca luyện mấy loại ngạnh công kia.
Cái hắn nói là mấy môn dưỡng sinh, mấy môn nội gia quyền đơn giản a.
Với lại nếu bản thân Mặc Lương ham mê chức vị gia chủ, thì hắn đã dành từ lâu. Hắn là võ giả cơ, hắn muốn ai dám phản đối.
Mẹ tức c·hết người, từ đó hắn không còn đếm xỉa đến Mặc Tân nữa.
Nghe lời chào hỏi của ca ca, Mặc Lương không khỏi có chút giật mình. Xưa giờ tam ca sẽ không chủ động chào hỏi hắn.
Thiếu niên lấy lại tâm thần, gật đầu xem như đáp lại, quay người sang Mặc Kiên nói:
"Cha, ta phải quay về tiếp tục luyện công đây, ngài và tam ca có chuyện cứ từ từ nói."
"Được, con đi đi. Luyện võ nhớ cẩn thận, kẻo thương thân." Mặc Kiên gật đầu, phất tay.
"Con biết rồi." Mặc Lương hai ba bước rời khỏi nơi đây, nhanh như một cơn gió. Nhìn là biết sử dụng một loại khinh công nào đó.
"Thạch cấp tầng sáu võ giả, thiên phú không tệ." Mặc Tân nhìn hướng Mặc Lương rời đi thầm nghĩ.
"Tiểu Tân, ngươi có việc gì mà gấp gáp đến tìm ta thế." Mặc Kiên tò mò hỏi.
"Cha, ta phát hiện bản thân mình lúc trước có chút vô tâm với mọi chuyện.
Không quan tâm ngươi, không hỏi thăm tứ đệ, thậm chí ngũ muội còn chưa từng gặp mặt qua.
Ta cảm thấy bản thân mình là một kẻ không ra gì.
Ta muốn sửa đổi." Mặc Tân chầm chậm nói ra.
Lời nói của con trai làm cho Mặc Kiên có chút bất ngờ.
Hắn cũng biết Mặc Tân rất ngang ngược, rất vô lý còn có đôi chút cứng đầu.
Nhưng vì cảm thấy có lỗi với Tân nhi, nên hắn đã có phần bao dung cho hành động của đứa con trai này.