“Nếu có người tu luyện, thì những vụ án này lại trở nên hợp lý. Hung thủ không để lại dấu vết, camera bị hỏng, cơ thể n·ạn n·hân lại kỳ lạ,… Cho dù không phải người tu luyện thì cũng là yêu ma, quỷ quái. Đây không phải linh khí sống lại thì là cái gì?”
Căn phòng yên lặng đến lạ thường, không phải bọn họ bị lời nói Trương Bàn thuyết phục mà là không ai dám chắc hắn có đang nghiêm túc hay không.
“Về sau phát hiện những vụ án như vậy, chúng ta nên gọi nó là sự kiện dị thường.” Trương bàn nói, khuôn mặt đầy phấn khích như thể vừa phát hiện bí mật lớn nhất của nhân loại.
“Ừ, cậu có lý, vậy sao không bảo chúng ta học công pháp luôn đi?” Nghiêm Hồng Hưng nở nụ cười châm chọc.
“Cậu yên tâm, tôi đã sớm chuẩn bị, hôm qua tôi vừa phát hiện có một cuốn sách tên nhập môn tu chân trên mạng, tối nay tôi gửi link cho cậu tham khảo nhé.”
Cả căn phòng lập tức bật cười ha hả, bọn họ ngồi ở đây đa phần đều là người theo chủ nghĩa duy vật, làm sao sẽ tin tưởng lời Trương Bàn nói.
Đơn giản chỉ coi là một trò khôi hài mà thôi.
“Được rồi, tạm thời tản đi, chuyện này chúng ta sẽ bàn sau.”
Mạc Hoàng Long cảm thấy huyết áp tăng cao, hắn xua tay để bọn họ rời đi.
Từ trong ngăn kéo lấy ra viên thuốc hạ huyết áp, sau đó mở máy tính.
Một tin nhắn lập tức hiện lên, là cấp trên để hắn điều tra vụ án lần này.
Hôm nay mở cuộc họp cũng chính là chờ đợi những tên này có thể đưa ra đề xuất hợp lý.
Cuối cùng nghĩ đi nghĩ lại, vậy mà đáng tin nhất lại Trương Bàn nói linh khí sống lại!
Mạc Hoàng Long ngây người thoáng chốc, hạ quyết tâm, đối với tin nhắn phản hồi.
Hắn hít sâu một hơi, tay run run gõ chữ.
Còn chưa kịp nhấn gửi thì máy tính đột nhiên tắt nguồn, đèn phòng cũng nhấp nháy vài cái rồi phụt tắt.
Cả người trở nên cứng đờ, trong đầu chỉ còn vọng lại một câu nói.
Có lẽ linh khí sống lại cũng không phải chuyện quá hoang đường.
…
“Chủ nhân, chủ nhân… Ngài mau chơi game với ta đi mà.”
Lục Linh bám chặt lấy tay áo Nguyễn Tử Dương, giọng điệu nũng nịu không ngừng lặp đi lặp lại.
“Đừng phiền ta, ngươi rủ Quỷ Ảnh chơi với ngươi đi.” Nguyễn Tử Dương buông một câu hờ hững, tay vẫn không rời tờ báo.
Quỷ Ảnh cũng không để ý cô, nó một mực yên lặng không có động tĩnh, thoạt nhìn giống như một cái bóng bình thường.
Lục Linh bĩu môi nhìn nó, đối với Nguyễn Tử Dương hỏi: “Chủ nhân, nó thật nhàm chán, ngài giữ nó bên người làm gì?”
“Nó sao? Ngươi coi như người bảo vệ là được.”
Nghe vậy, Quỷ Ảnh lập tức có phản ứng, nó giống như được ăn liều thuốc kích thích, cái bóng dưới chân không ngừng vặn vẹo.
Cuối cùng liền hóa thành một con mèo Tom, nó giơ lên hai cánh tay tựa hồ đang chứng minh bản thân mình rất mạnh mẽ.
Còn tại sao nó lại biến thành mèo Tom, Nguyễn Tử Dương cũng không rõ ràng.
Có lẽ bản thân nó cảm thấy mèo Tom rất lợi hại đi.
Dù sao quỷ dị hắn tạo ra dáng vẻ tựa hồ không quá thông minh, trí não dường như bị khuyết thiếu bộ phận nào đó.
Nhìn thấy dáng vẻ đắc ý của nó, Lục Linh liền cảm thấy chua chua, cô không chịu thua tiếp tục hỏi.
“Vậy ta đối với ngài có ý nghĩa gì?”
Nguyễn Tử Dương hạ thấp tờ báo trên tay, ánh mắt chăm chú nhìn Lục Linh, hắn nhấc tay xoa xoa đầu cô cười nói.
“Ngươi đối với ta cũng rất quan trọng…”
Nghe đến đây, hai mắt Lục Linh lấp lánh như đom đóm trong đêm, vẻ mặt đầy mong đợi.
Nhưng chưa kịp tận hưởng niềm vui trọn vẹn, câu nói tiếp theo của Nguyễn Tử Dương chỉ khiến cô muốn độn thổ.
“Giống như thú cưng vậy.”
Khoảnh khắc đó, thời gian như đóng băng.
Thanh âm cười lớn không ngừng truyền đến, Lục Linh liếc mắt nhìn thấy Quỷ Ảnh vẫn dùng bộ dáng mèo Tom ngã lăn ra sàn, cười đến mức méo cả miệng.
“Thú cưng thì sao, ta vẫn quan trọng hơn ngươi!”
Lục Linh hai mắt trừng lớn, hậm hực chỉ tay về Quỷ Ảnh.
Quỷ Ảnh cũng không chịu thua, biến đổi thành dòng chữ ta quan trọng hơn.
Hai người cứ vậy không ai chịu thua ai.
“Ngươi là cái bóng, chỉ biết bám người khác, ta mới là tâm phúc của chủ nhân!”
Quỷ Ảnh tiếp tục biến đổi.
Ít nhất ta không phải thú cưng.
“Được, được, ngươi chờ đó! Ta sẽ chứng minh ta quan trọng hơn ngươi!”
Quỷ Ảnh không trả lời, nhưng sau đó biến thành hình ảnh mèo Tom đeo huy chương vàng, bộ dáng đắc ý như muốn nói.
Ngươi không có cửa đâu!
Nguyễn Tử Dương cảm thấy vô cùng nhức đầu.
Hôm nay quán cafe đóng cửa, còn chưa hưởng thụ được ngày nghỉ yên bình thì bị hai tên này phá đám.
Không để ý tới bọn họ, hắn lười biếng vươn tay lên, từ hư không lấy ra hai chiếc ống thủy tinh lấp lánh như chứa cả dải ngân hà bên trong.
Hắn cầm chúng trên tay, ánh mắt như thể đang chiêm ngưỡng một tuyệt tác nghệ thuật không gì sánh bằng.
Hai chiếc ống thủy tinh này chính là báu vật hắn tự tay chế tạo.
Một chiếc có màu đen giống như màn đêm tăm tối, lấp lánh những ánh sao. Ống còn lại thì có màu trắng trong, dịu nhẹ nhưng lại mang đến cảm giác áp bức lạnh lẽo.
Chúng đều có khả năng biến sinh vật sống thành quỷ dị.
Nhưng có một ống thủy tinh màu trắng lại khiến hắn có chút phiền muộn, bởi vì đối tượng cần người thích hợp mới có thể sử dụng.
Nguyễn Tử Dương trầm ngâm hồi lâu, trong mắt ánh lên một tia sắc bén.
Trong đầu bỗng nảy lên một kế hoạch.
Thay vì tự mình kiểm soát, tại sao không xây dựng một tổ chức từ những kẻ trung thành với hắn.
Nơi mọi thành viên sẵn sàng vì hắn mà táng gia bại sản, thậm chí từ bỏ cả nhân tính.
Thành viên trong câu lạc bộ đều không phải người mà là những sinh vật sở hữu năng lực quỷ dị do hắn ban tạo.
Bọn họ sẽ là công cụ để hắn thực hiện mọi kế hoạch trong tương lai.
Nhìn xem hai chiếc ống thủy tinh trong tay, hắn biết sẽ có vô số kẻ vì sức mạnh này mà trở nên điên cuồng, sẵn sàng quỳ gối dưới chân hắn, cầu xin được trao cơ hội.
Vậy người đầu tiên mình lên đi tìm là ai đây?
Ngay lúc này, ánh mắt Nguyễn Tử Dương chuyển về tờ báo trên bàn, ngoại trừ vụ việc về quán bar Vô Diện, trong đó có một tin tức hấp dẫn hắn.
Nhà họ Đinh ở Dương Hải.
Đối với mỗi người dân ở Dương Hải, đều có thể dùng như sấm bên tai để hình dung.
Đinh gia, Trần gia, Hồ gia chính là tam cự đầu của thành phố Dương Hải, chân chính danh môn vọng tộc, quyền lực, tài sản và lịch sử đã truyền thừa hơn trăm năm.
Đinh Quốc Sơn, gia chủ hiện tại của Đinh gia, từng dựa vào sức trẻ chấp chưởng toàn bộ gia tộc, có thời gian còn mơ hồ dẫn trước hai nhà còn lại.
Cho đến những năm gần đây, Đinh gia tuy có dấu hiệu suy thoái nhưng phần lớn chính là sức khỏe của Đinh Quốc Sơn đi xuống.
Đời sau Đinh gia tuy không kém nhưng hiển nhiên không bằng đời trước, thiếu đi Đinh Quốc Sơn, nhà họ Đinh liền giống như rắn mất đầu.
Lúc này thứ khiến Nguyễn Tử Dương để ý lại là tin tức Đinh gia muốn chia tài sản thừa kế.
Xem ra thời gian Đinh Quốc Sơn đã không còn nhiều.