Trong thời gian này, Đổng A đẩy mạnh chế tạo bom đạn tự tàn sau khi thu hoạch keo tự tàn, tác dụng quá nghịch thiên. Từ sức hồi phục của bản thân và các quái vật cấp cao từng gặp gỡ, hắn biết rằng, chỉ dùng v·ũ k·hí vật lý đơn thuần rất khó chém g·iết triệt để bè lũ sinh học có sức hồi phục siêu cao. Tình hình buộc hắn phải suy nghĩ cách triệt hạ kẻ thù tận gốc, không chừa cơ hội cho chúng hồi phục hay tiến hóa.
Ban đầu, Đổng A thử nghiệm dùng thuốc nổ, mảnh kim loại và keo tự tàn, nhưng hiệu quả chưa như mong đợi, bởi giá cả kim loại ngày một cao, lại truyền nhiệt tốt, keo tự tàn dù chịu nhiệt ở mức độ nhất định nhưng vẫn không kham nổi lượng nhiệt áp từ các v·ụ n·ổ lớn, sẽ làm nó biến chất, mất đi độc tố.
Sau đó, hắn buộc phải mua thêm dung dịch cách nhiệt bổ sung vào thiết kế.
Từ mảnh kim loại, Đổng A buộc phải chuyển sang nghiên cứu mảnh xương quái vật, để giảm chi phí, trong căn cứ sẵn có nhiều, tuy cũng kém bền với nhiệt nhưng có dung dịch cách điện, liền chẳng đáng lo. Keo tự tàn theo đó liền đảm bảo tính chất hóa học của mình ngay cả khi thuốc nổ kích hoạt và tỏa nhiều nhiệt.
Dù công nghệ đơn giản nhưng từ ý tưởng đến thành phẩm phải trải qua quá trình thực tiễn, tinh chỉnh từng chi tiết nhỏ nhất mới có thể hoàn thiện. Hắn kiểm tra phản ứng của các mảnh xương với nhiệt độ, áp suất, và các dung dịch khác nhau, đảm bảo rằng sản phẩm hiệu quả và ổn định trong mọi điều kiện chiến đấu.
Qua nhiều thí nghiệm, cuối cùng mới chế thành loại lựu đạn văn mảnh cực kỳ lợi hại. Quái vật trúng chiêu, sẽ tự hủy hoại mình cho tới c·hết. Tuy vậy nó lại vô hiệu khi đối đầu với thiết giáp hay máy móc.
Mặc dù hắn vẫn chưa hiểu nguyên lý hoạt động của keo tự tàn, nhưng vì dùng trên đối thủ nên hắn chẳng cần phải 'xoắn xuýt' nhiều, dùng tốt là được.
Trong đoạn thời gian qua, mỗi khi việc lắp ráp khung xương robot gián đoạn, Đổng A liền dành phần thời gian ấy chế tạo các loại v·ũ k·hí liên quan tới keo tự tàn, vì thế lượng tích trữ khá khổng lồ.
Vấn đề trang bị v·ũ k·hí cho robot vận chuyển: robot không chỉ đảm nhiệm việc chuyên chở mà còn có thể vũ trang ở phần đầu. Nếu chẳng tận dụng thì thật lãng phí. Lựa chọn tốt nhất đương nhiên là các loại pháo tích hợp cho xe thiết giáp chuyên chở bộ binh, nhưng không có tiền, đành gác lại mà cầu loại v·ũ k·hí rẻ hơn. Các loại súng phóng lựu là lựa chọn không tồi.
Đổng A thực ra không đánh giá cao súng phóng lựu, bởi khả năng ném lựu đạn đã vượt xa về tốc độ, sức mạnh và độ chính xác, và tính linh hoạt. Khung xương robot cũng đã tích hợp khả năng ném lựu chính xác thuận tiện hơn, khỏi phải mang vác súng cồng kềnh. giờ đây hắn đã sở hữu robot vận chuyển.
Do đó, hắn quyết định lắp đặt súng súng cối, lên robot vận chuyển. Súng cốitrao đổi từ căn cứ Z, trong khi đạn cối đã được hắn nâng cấp hơn một tháng trước, hiện đã chế tạo đủ số lượng. Loại đạn cải tiến tương tự với lựu đạn tự tàn, uy lực tăng lên nhưng đại giới là độ chính xác giảm đi.
Đổng A hiểu rõ sự nguy hiểm của loại bom đạn tự tàn. Dù nó là v·ũ k·hí hiệu quả, việc sử dụng sai cách có thể gây hậu quả khôn lường. Vì thế, hắn đặt ra quy định nghiêm ngặt, chỉ cho phép sử dụng trong những tình huống bắt buộc, khi không còn lựa chọn nào khác.
"..."
Thêm một vấn đề cần giải quyết đối với robot vận chuyện là nguồn năng lượng. Ban đầu, robot sử dụng động cơ hybrid D333, kết hợp nhiên liệu đốt và hydro. Tuy loại động cơ này dễ vận hành, với chi phí thấp hơn pin lithium, nhưng chưa phù hợp với mục đích sử dụng của hắn.
Khung gầm của robot vận chuyển vốn được chế tạo rất tốt, nhưng khả năng vận hành bị giới hạn bởi nguồn năng lượng. Đổng A quyết định thay thế động cơ của một robot bằng pin nguyên tử, đồng thời cải tạo để robot có thể chuyên chở nhiều hơn, lên đến 200 lần trọng lượng bản thân. Robot ký hiệu là CV1.
Hai robot còn lại, ký hiệu CV2 và CV3, sử dụng pin lithium tái chế từ các khung xương robot cũ và một phần linh kiện mới mua. Chúng có khả năng chuyên chở khoảng 100 lần trọng lượng bản thân. Điểm đặc biệt trong thiết kế là pin nguyên tử trên CV1 có thể sạc đầy các pin lithium.
Khi pin lithium trên CV2 và CV3 cạn, chỉ cần thay thế bằng pin đã được sạc từ CV1. Điều này giúp đội ngũ giảm bớt khối lượng pin dự phòng và thiết bị sạc, dành thêm không gian cho các vật dụng cần thiết khác.
Đổng A không trang bị pin nguyên tử cho khung xương robot chiến đấu, bởi pin nguyên tử cung cấp năng lượng ổn định mà không thể ép xung. Khung xương robot chiến đấu, đặc biệt với dung dịch tích điện, cần một nguồn năng lượng mạnh mẽ để nhanh chóng nạp lại sau mỗi lần kích hoạt bộc phát. Do đó, pin hydro vẫn là lựa chọn tối ưu.
Mặc dù việc cải tạo robot vận chuyển chưa đòi hỏi kỹ thuật quá cao (Đối với Đổng A không khó, người khác thì chưa chắc.) và phần lớn công việc có thể giao cho đội viên, Đổng A chỉ đạo từng bước, đảm bảo hiệu quả. Nhờ vậy, hắn có thêm thời gian tập trung vào việc lắp ráp khung xương robot mới cho Bích Tuyền và Tiểu Thất.
"..."
Một ngày nọ, trong phòng họp, các thành viên chủ chốt một lần nữa tụ họp lại. Lần này có thêm hai thành viên mới: Thạch Tùng và Tiểu Hổ.
Cuộc họp đã bắt đầu được 30 phút, chủ yếu là mọi người vừa đọc tài liệu, vừa trao đổi với Đổng A.
Đổng A hỏi: “Tiểu Thi, sắp tới chúng ta đi ra ngoài khá lâu, lương thực đã chuẩn bị đầy đủ chưa?”
Tiểu Thi chẳng cần duyệt đọc, như thuộc làu đáp: “Đội trưởng yên tâm. Tổng cộng có 1 tấn lương thực, 2 tấn nước sạch, đủ cho mọi người ăn uống trong 3 tháng. Ngoài lương thực tự chuẩn bị, chúng ta còn mua thêm ống chích bổ sung dinh dưỡng của căn cứ Z. Gói dinh dưỡng tổng cộng 200 kg, nếu tìm đủ nước và dùng ăn tiết kiệm thì có thể cầm cự thêm 2 tháng nữa.”
Đổng A hài lòng: “Tốt lắm! Chuẩn bị thật nhiều để đề phòng những tình huống bất ngờ.”
Đến phiên Lập Thành phát biểu: “Trên CV1, ta đã chế tạo một chiếc tủ lạnh nhỏ, chứa dịch tủy xương quái vật và ống chích bổ sung dinh dưỡng. Tủ lạnh có thể giữ nhiệt độ ổn định, không quá nóng hay quá lạnh, đảm bảo dịch tủy xương không bị biến chất. Đội trưởng có thể hoàn toàn yên tâm.”
Đổng A gật đầu: “Rất tốt.”
Vấn đề kỹ thuật Lão Tân hỏi đội trưởng: “Pin nguyên tử trên CV1 có gánh được tất cả thiết bị vận hành không?”
Đổng A: “Gánh nổi. Ta và Lập Thành đã thảo luận và thiết kế ngay từ đầu. Huống hồ còn có pin hydro từ khung xương robot, không cần quá lo lắng.”
Đến phiên Tiểu Nguyệt phát biểu: “Trên CV1 còn có máy khử phóng xạ và máy lọc nước. Các ngươi nhớ thay giấy lọc định kỳ. Dù chúng ta đã cố gắng mang theo nhiều nước nhất có thể, nhưng nguồn nước trong hành trình vẫn có thể gặp khó khăn.”
Tiểu Khả bổ sung thêm: “CV1 chủ yếu chứa vật tư sinh tồn, trong khi CV2 và CV3 chứa v·ũ k·hí. CV1 là quan trọng nhất, tuyệt đối không được tổn hại.”
Đổng A quay sang hỏi Thanh Nhã: “Thuốc nổ và đạn dược đã chuẩn bị đến đâu rồi?”
Thanh Nhã: “Rất đầy đủ, Đội trưởng. Mỗi quả lựu đạn mà ngài cải tiến chỉ nặng từ 1 đến 2 kg, nên chúng ta đã chế tạo số lượng lớn. Trong đó, có 50 quả làm từ thuốc nổ tetra, còn lại là C4."
Sau đó nàng hơi do dự hỏi:
"Ngoài ra, chúng ta còn chế tạo 500 quả mìn và bộc phá tự tàn cỡ lớn cải tiến từ số thuốc nổ trao đổi. Trong kho còn 2 tấn C4 chưa kịp dùng. Loại bộc phá này quá nguy hiểm… Đội trưởng, ngươi thật sự muốn sử dụng chúng sao?”
Đổng A kiên quyết: “Ta đã tốn công chế tạo, tất nhiên phải sử dụng. Tuy vậy các ngươi tuyệt đối không được tùy tiện sử dụng.”