Tận Thế Cũng Chỉ Như Vậy

Chương 237: Nhập đội



Chương 237: Nhập đội

Sở Tuyết hỏi: “Anh định xử lý đám cải tạo chiến sĩ đó như thế nào?”

Đổng A chẳng cần suy nghĩ: “Giết chỉ tổ bẩn tay, Để mặc cho tự sinh tự diệt.”

Sở Tuyết không có ý kiến: "Tuỳ anh, dù sao đạt được 1 viên pin hydro cũng chẳng uổng chuyến này.”

Đổng A cười : “Đâu chỉ vậy, chúng ta còn thêm một đồng đội, và em đã đột phá cấp bốn.”

Sở Tuyết kinh ngạc: “Đồng đội? Khánh An? Nàng ấy ổn chứ?”

Đổng A lắc đầu: “Thời gian sẽ trả lời. Nhưng anh kỳ vọng khá cao về nàng."

Dừng một chút hắn chợt hỏi tiếp: "Em thấy anh chọn đồng đội có qua loa quá không?”

Sở Tuyết lắc đầu: “Còn thời gian thử nghiệm mà! Em tin anh!”

Đổng A: "Kỳ thật nàng ta đem lại cho anh cảm giác rất thân thuộc. Bóng mờ cũng đặc thù, lại thích sòng phẳng. Nếu nàng ta vượt qua thời gian thử nghiệm thì cho nhập đội thôi."

Thời gian thử nghiệm là hiểu ngầm giữa các thành viên nòng cốt ban đầu, do Lão Tân chủ trì, đối với thành viên mới đánh giá xem có phù hợp với đoàn đội hay không. Đã thực hiện đối với lũ trẻ Thạch Tùng, hiệu quả khá ổn.

Nếu ai chưa phù hợp liền cho bọn hắn một thân phận ở trung tâm thương mại, làm thành viên ngoại biên. Hai mẹ con được Thanh Nhã cứu về chính là thành viên ngoại biên.

Đổng A trở về lều của Khánh An, đã thấy nàng đợi ở bên ngoài. Gặp hai người Đổng A quay trợ lại, nàng vội đi lên nói:

“Ngươi có biện pháp nào cứu lão Tục không?Hắn coi bộ sắp tiêu đời rồi."

Đổng A hơi suy nghĩ một chút nói: “Có thì có, nhưng phải hỏi ý kiến hắn đã.”

Đổng A vào bên trong lều, Lão Tục đã tỉnh lại, nhìn thấy bác sĩ quay lại, biểu cảm chẳng phải vui mừng mà là sợ hãi, hắn vội nói:

“Không cần chữa nữa, sống đủ rồi, cho ta c·hết đi.”

Đổng A liếc nhìn Khánh An, sau đó nói với Lão Tục:

“Không chữa thì khoảng 1 tiếng nữa ngươi xong đời. Nể mặt Khánh An, ta cho thêm một cơ hội."



Lão Tục nghi hoặc: “Cơ hội gì?”

Đổng A: “Ta sở hữu loại thuốc, có thể biến ngươi thành thợ săn biến dị, nhưng đại giới chính là đau đớn. Sống ngày nào đau đớn ngày đó. Khi mạnh lên còn có nguy cơ mất hết lý trí biến thành quái vật."

Lão Tục chỉ là người bình thường, về cơ bản chẳng đi bao xa trong tận thế, nguồn tin tức hữu hạn, chưa nghe về thợ săn biến dị là chuyện thường. Vì thế hắn mới nghi hoặc hỏi:

“Chỉ cần chịu đau đớn sẽ mạnh lên như cải tạo chiến sĩ?”

Đổng A gật đầu: “Đúng! Mặc dù hơi kém hơn một chút, nhưng đều đứng vào hàng ngũ siêu nhân loại cả.”

Lão Tục ra vẻ do dự: “Ta suy nghĩ chút!”

Khánh An đứng ở bên chưa nhịn được nói xen vào:

“Lão già, ngươi hồ đồ á, cứ sống trước đã, lỡ đau quá không chịu nổi liền t·ự s·át đi. Ngươi đã nói sống một ngày lời một ngày mà?”

Đổng A và Sở Tuyết nghe lời ấy, khoé miệng đều giật giật, thầm nghĩ: "Còn có thể thuyết phục người khác như vậy?"

Lão Tục thế mà thấy lời của Khánh An nói rất có lý, rốt cuộc hắn đồng ý dùng thuốc mồi biến đổi.

Đổng A thấy một già một trẻ này thật là quái? Hắn nửa thật nửa đùa với Lão Tục:

“Ngươi yên tâm! Thuốc của ta là hàng chính hãng của căn cứ Long Tuyền, ngươi sẽ sống thật tốt, và cũng đau đớn thật nhiều.”

Lão Tục nghe vậy liền nở một nụ cười, quả thật so với khóc còn khó coi hơn.

Đổng A kỳ thực có thể dùng thuốc gốc chứa cho Lão Tục, nhưng hắn không làm vậy.

Thứ nhất trạng thái thân thể của lão quá kém tỷ lệ thành công gần như bằng không.

Thứ 2 hắn chẳng muốn chính tay mình tạo ra một kẻ ăn người tiềm ẩn trong tương lai.

Lần trước rời khỏi rưng rậm, Đổng A đã giao dịch với trại Phó trại soca đem một ít thuốc mồi thợ săn biến dị về nghiên cứu, nên trong tay còn hàng tồn.



Tìm một hang động hẻo lánh, biến đổi cho lão Tục xong, đoàn 4 người liền rời khỏi vực sâu trở lại trạm xăng trên mặt đất.

Đổng A phải dìu Lão Tục đi lên, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng rên nhưng bị cố gắng áp chế. Đủ thấy khả năng chịu đau của Lão chẳng tầm thường.

Hắn cũng mời Lão Tục gia nhập làm đội viên của căn cứ trên núi, nhưng lão từ chối:

"Trước đây có một số việc cứ tưởng mãi mãi chẳng thể thực hiện được. Hiện tại trở thành siêu nhân loại, ta nhất định phải hoàn thành nó, tạm thời chưa thể gia nhập với các ngươi."

Như chìm trong hồi ức nào đó, một lúc sau lão mới dặn dò: "Hãy chăm sóc tốt cho Khánh An, chỉ mong có duyên gặp lại."

Đổng A cảm thấy khá buồn bực. Đây là lần đầu tiên hắn bị từ chối khi mời người khác nhập đội.

Tuy vậy, Đổng A vẫn chưa quên đưa địa chỉ cửa hàng kẹo đường, nói với Lão khi nào quá trình hòa hợp kết thúc, có thể đến đó dùng tiền điện tử đổi thêm thuốc mồi và dịch tuỷ xương quái vật cấp cao tăng thực lực lên.

Hắn nhắc đi nhắc lại, Lão Tục đừng vì ham hố tăng tiến sức mạnh mà đánh mất lý trí biến thành quái vật. Đồng thời cũng nhắc nhở, thợ săn biến dị sẽ bị người của căn cứ Long Tuyền khắc chế.

Lão Tục nghe hết, coi bộ chẳng xem những yếu điểm đó là chuyện gì to tát, sau khi biết Khánh An muốn gia nhập căn cứ B20 cũng không suy nghĩ gì thêm, rời đi rất dứt khoát.

Nhìn lấy bóng lưng của Lão khuất dần, Khánh An tâm lý khác thường cũng chưa lộ ra tý cảm xúc ba động nào.

Hai người này hoàn toàn không sở hữu khái niệm về tình cảm gắn bó lâu dài, hay nỗi buồn chia ly gì cả. Quả thật quái dị đến cực điểm.

Sau đó nàng hỏi Đổng A:

“Ngươi đáp ứng cho ta lương thực trước?”

Đổng A cười nhạt: “Ngươi chưa nhắc, ta cũng quên mất. Phần lớn người trong điểm tập trung chim sẻ đã bị hù chạy, ngươi muốn đem lương thực cho người nào?”

Khánh An nghi hoặc: “Ta có nói muốn đem lương thực cho người hay sao?”

Đổng A lắc đầu: “Quả thật không nói.”

Khánh An khoát tay: “Đi theo ta! Ngươi hẳn chướng mắt với quái vật cấp thấp, ta dẫn đến nơi nhặt được mảnh xương.”

Thế là Khánh An đi trước, dẫn Đổng A và Sở Tuyết men theo vực sâu đi tới.

Tiếp một đoạn, Sở Tuyết thấy quá chậm, thế là đưa balo của mình cho Đổng A xách, nàng cõng Khánh An tiến lên, tốc độ nhanh đâu chỉ gấp 10 lần.



Nàng vừa chỉ đường, vừa trả lời các câu hỏi tò mò của Sở Tuyết.

Khánh An năm nay mới chỉ 19 tuổi. Tận thế bộc phát, người nhà đã chẳng còn ai, phải leo lắt sống sót. Cho đến khi nàng gặp phải Lão Tục dựa vào nhau sinh tồn, tình cảnh của hai người mới đỡ khổ hơn một chút.

Khánh An từ nhỏ tính tình vốn đã khác thường, lại trải qua thời gian dài sống cùng Lão Tục. Cả hai đều lập dị, khiến tính cách của nàng càng trở nên bất ổn hơn.

Nhưng may thay hai người kia cũng giống như Đổng A, đều có ranh giới cuối cùng của mình.

Sở Tuyết tò mò: “Khánh An ngươi nhìn gầy mà thật nặng nha!”

Khánh An dửng dưng nói: “Ta chắc giống lão Tục, với một ổ quái trùng trong bụng đây! không nặng mới lạ.”

Sở Tuyết: “Ngươi chả sợ sao?”

Khánh An chuyện đương nhiên nói: “Cũng chẳng đau, vì sao phải sợ. Các ngươi sẽ tìm cách cứu chữa hơn 50 người cùng bị nhiễm kia sao?”

Đổng A cũng tỏ vẻ đương nhiên đáp: “Ta cùng bọn họ không thân chẳng quen, chữa làm gì? Tốn tiền điện tử lắm.”

Khánh An nghi hoặc: “Nếu để quái trùng tự do phát triển thì sao? Cẩn thận nó đem tất cả người trên thế giới ký sinh.”

Đổng A: “Thứ quỷ dị xuất hiện trên thế giới hiện tại còn ít hay sao? Cứ để nó phát triển chứ? Đến bao nhiêu chém bấy nhiêu, Sợ gì?”

Khánh An gật gù: “Rất tự tin nha! Ta hiểu rồi!”

Đổng A nhìn thân thể gầy còm của nàng nói: “Phải chờ thêm một đoạn thời gian, ống chích năng lượng hết rồi, đợi ta nhờ người mang đến, lúc ấy sẽ chữa cho ngươi.”

Khánh An tò mò: “Cần nhiều lắm sao?”

Đổng A ước tính: “Chí ít mười thanh ống chích! Ngươi rất đặc biệt đó, có biết không?”

Khánh An suy đoán: “Ý ngươi là ta chưa bị l·ở l·oét ư?”

Đổng A lắc đầu: “Đâu chỉ như thế.”

Khánh An hồi tưởng, gật đầu tán thành : “Thủ lĩnh điểm tập trung chim sẻ cũng nói ta rất đặc biệt.”

Trong suốt đoạn thời gian đi đường, Đổng A cũng chẳng hề rảnh rỗi. Hắn lấy ra thiết bị liên lạc nhiệm vụ của căn cứ Z, kết nối với cửa hàng trung tâm. Đến lúc đó, Thanh Nhã sẽ nhận được tin tức.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.