"Đa tạ Triển đại ca, lần này là ta làm liên lụy huynh rồi."
"Công tử cũng không phải thật sự muốn giết ta, cô nương cũng cứu Triển Phong một mạng, nhưng có thể thấy công tử đối với cô nương khác biệt."
Ta cười khổ:
"Chẳng qua là nhiều hơn người khác ba phần tâm tư, nếu có tâm, ai cũng có thể làm được."
Hắn trầm ngâm một lúc:
"Cô nương có biết, công tử chính là sáng sớm đã biết cô nương không ở đây, vẫn là nhịn tới tối, mới biết cô nương ra khỏi phủ, lúc này mới nổi trận lôi đình."
"Sao có thể....Hỷ Nhi rõ ràng là làm theo lời ta nói."
"Ta vốn cũng không tin, nhưng tới sáng sớm khi công tử nhìn thấy y phục, liền nói câu gì "nha đầu này cũng biết trộm lười biếng rồi". Lúc ấy ta cho rằng ta nghe nhầm rồi, bây giờ nhớ lại nhất định là Hỷ Nhi làm chỗ nào không giống cô nương, công tử liếc mắt một cái liền nhìn thấu. Ngài ấy cho rằng cô nương chỉ là trộm lười biếng, liền nhắm một mắt mở một mắt, ai ngờ..."
____
Lời của Triển Phong không làm cho ta cảm thấy mình là độc nhất vô nhị, ngược lại khiến ta như lâm đại địch.
Ta đem mọi chuyện đều làm tốt nhất, chỉ muốn Hoắc Vân Dung sau này có thể khai ân thả tự do cho ta.
Nhưng theo xu thế này, há chẳng phải ta đời này cũng đừng mơ rời khỏi Hoắc Phủ?