Vừa mới từ thế giới của Ứng Thiên Thu quay về, lại đột ngột nhìn thấy nam chính truyện Viễn tưởng phương Tây, tuy rằng chỉ là hình chiếu ba chiều nhưng cũng đủ làm cho Kỷ Ninh kinh ngạc, mãi một lúc lâu sau cậu vẫn không bình tĩnh lại được.
Điều này có nghĩa là thế giới Viễn tưởng phương Tây cũng đang có dấu hiệu hợp nhất với thế giới hiện tại —— đương nhiên Kỷ Ninh sẽ không cảm thấy trò chơi này xuất hiện chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên, chưa kể bối cảnh trong trò chơi này còn giống hệt với cốt truyện tiểu thuyết mà cậu từng trải qua.
Trong thế giới Viễn tưởng phương Tây, thân phận của Kỷ Ninh chính là một pháp sư vong linh, là một nhân vật phản diện trong tiểu thuyết, tính cách vô cùng lạnh lùng và tàn nhẫn, nhưng đồng thời cũng là một nửa thầy dạy của nam chính - Lai Senger.
Trong nguyên tác, pháp sư vong linh nhìn trúng thiên phú của Lai, không thèm để ý việc hắn có phải là người của Thần điện Ánh Sáng hay không mà bắt cóc hắn đem về hang ổ của mình. Ép buộc hắn phải theo mình học ma pháp vong linh. Nhưng Lai lại cực kỳ kháng cự khiến cho pháp sư nổi giận, cho nên cuộc sống của hắn trải vô cùng thê thảm.
Bây giờ nhìn thấy hình ảnh ba chiều của thiếu niên tóc vàng, Kỷ Ninh tự nhiên nhớ lại chuyện xưa, chẳng qua khi đó cậu đã được quyền sửa đổi cốt truyện, cho nên không cần thiết phải làm những chuyện máu me tàn bạo để cướp Lai về nữa.
Thời gian trôi qua, cậu thiếu niên bắt đầu thay đổi tư thế giống như một nhân vật trò chơi đang ở chế độ chờ, cậu rút thanh kiếm ra và tạo một bông hoa xinh đẹp trên mũi kiếm.
Sau đó trước mặt Kỷ Ninh hiện ra một đoạn văn bản cùng với hai lựa chọn.
「 Ngươi xem trọng Lai và muốn hắn trở thành đệ tử của ngươi, nhưng thật không may, không chỉ một mình ngươi phát hiện thiên phú của hắn mà trên thực tế chỉ cần người nào hiểu về ma pháp cũng có thể nhìn ra thiên phú của Lai xuất chúng cỡ nào. 」
「Lai được Thần điện Ánh Sáng vô cùng coi trọng, trở thành kỵ sĩ trẻ tuổi nhất trong lịch sử Thần điện, thậm chí chỉ cần đợi hắn tổ chức xong lễ trưởng thành mười sáu tuổi, Tổng giám mục Thần điện Ánh Sáng sẽ tự mình truyền thụ tri thức cho hắn. Trong tương lai chắc chắn hắn sẽ trở trành một trong những người nắm quyền lực tối cao nhất đứng trên đỉnh giáo hội.」
「Nhưng trước giờ ngươi đều là muốn sao làm vậy, căn bản không quan tâm đệ tử tương lai của mình đang có thân phận gì, cho nên ngươi quyết định:」
「1: Xông trực tiếp vào thần điện, chân giẫm lên giám mục tay đánh kỵ sĩ, giống như cướp người nhà mà mang Lai Senger về, rồi muốn làm gì thì làm. 」
「2: Liên tục tạo ra các vụ rắc rối, để Thần điện gửi các hiệp sĩ đi giải quyết cho đến khi Lai Senger được gửi đi. 」
Lựa chọn đầu tiên nhìn đã biết không khả thi rồi, chẳng qua trên thực tế Kỷ Ninh chẳng chọn gì cả. Dưới tình huống chưa biết gì mà chơi trò chơi, ai biết sẽ có hậu quả gì, vậy nên cậu khẳng định sẽ không chạm vào trò chơi này, chẳng may tiến vào trò chơi thì làm thế nào?
"Kỷ Ninh."
Cửa phòng tắm không đóng, Herinos ở bên ngoài nhìn thoáng qua thấy ánh sáng lấp lóe bên trong nên mới đi vào. Vừa vào đã nhìn thấy bóng người trong không trung, hắn lập tức nhíu mày hỏi: "Đây là cái gì?"
"Là một trò chơi."
Kỷ Ninh chỉ đơn giản giải thích một câu rồi đem thiết bị đầu cuối tháo xuống ném sang một bên, mắt không thấy tâm không phiền, cậu hoàn toàn không muốn đụng chạm gì vào trò chơi kỳ quái kia.
Kỷ Ninh nói: "Chỉ là quảng cáo thôi, nhưng em không tắt được nó."
"Phải không?" Trong mắt Herinos lóe lên một tia tối tăm, hắn cầm lấy thiết bị đầu cuối của Kỷ Ninh: "Để ta xem một chút."
Kỷ Ninh lập tức đưa tay qua, muốn lấy lại thiết bị đầu cuối về. Cứ đùa, chuyện này liên quan đến nam chính của một thế giới khác, làm sao tùy ý để cho Herinos xem được, chẳng may hắn phát hiện ra chuyện gì thì làm sao.
Nhưng lần này hiếm khi Herinos lại không thuận theo ý của Kỷ Ninh, hắn nâng thiết bị đầu cuối lên cao khiến Kỷ Ninh không với tới được, nói: "Nhìn này, lại có thông báo mới."
Kỷ Ninh quay đầu nhìn, phát hiện trên không trung lại xuất hiện một dòng chữ đỏ như máu.
「Nếu trong vòng hai phút người chơi không đưa ra lựa chọn, trò chơi sẽ mặc định chọn lựa chọn đầu tiên. 」
「Để biết thêm lựa chọn và sự kiện, vui lòng theo dõi mở khóa...」
Sau khi lựa chọn xong, một loạt văn bản và hình chiếu lóe lên trong không khí, sau đó nhanh chóng biến mất. Thiết bị đầu cuối trở lại bình thường mà không lưu lại bất cứ một dấu vết nào.
Nhưng bất luận là Kỷ Ninh hay Herinos cũng cảm thấy chuyện này không kết thúc đơn giản như vậy. Herinos cầm thiết bị đầu cuối của Kỷ Ninh lên kiểm tra thật kỹ và nói:
"Trò chơi này rất kỳ quái, em đừng tự chơi, khi nào em chọn nhất định phải ở bên cạnh ta."
Kỷ Ninh gật đầu, không có lý do gì không đáp ứng cả, cậu chắc chắn phải ôm tốt cái đùi Herinos này.
"Nếu đã như vậy, ta sẽ ở lại chỗ của em mấy ngày nay." Nói đến đây, Herinos cười khẽ một tiếng, hỏi Kỷ Ninh: "Em chào đón ta chứ?"
"Hình như em không chào đón anh thì phải." Kỷ Ninh nói.
Nghe thấy cậu trả lời, thân vương Ma cà rồng hơi khó chịu, nhưng hắn nhanh chóng nở nụ cười, mặt mày trở nên dịu dàng, đang định nói gì đó thì thiết bị đầu cuối của Kỷ Ninh lại vang lên lần nữa.
Herinos nhìn lướt qua thông báo trên thiết bị đầu cuối, nụ cười lập tức phai nhạt. Hắn im lặng vài giây, cuối cùng cũng vẫn đưa thiết bị đầu cuối qua cho cậu, chỉ là có chút miễn cưỡng: "Là Cố Sâm."
Kỷ Ninh nhận lấy, đúng là Cố Sâm gửi tin nhắn đến, hắn nói bộ phim đã hoàn thành, chuẩn bị rời khỏi khách sạn nên muốn chào tạm biệt với Kỷ Ninh trước khi đi, nên hỏi cậu khi nào thì có thời gian.
Cố Sâm ngay sau đó đã xuất hiện ở cửa phòng Kỷ Ninh. Hắn mặc một chiếc áo khoác màu đen, khiến cho dáng người trở nên gầy và cao hơn, khí chất cũng trở nên trường thành và nhã nhặn hơn.
Ban đầu hắn không cười, khuôn mặt rất nghiêm nghị, cho đến khi nhìn thấy Kỷ Ninh, băng giá lập tức tan đi hóa thành dòng suối dịu dàng, hắn nở nụ cười.
"Tiền bối, cảm giác sao rồi? Tối hôm qua anh say rượu nhanh thế, làm tôi cực kỳ sợ hãi đấy, bây giờ còn khó chịu không?"
Nhắc tới chuyện say xỉn tối hôm qua, trong lòng Kỷ Ninh rõ xấu hổ, không nghĩ tới ở trong thế giới này cậu lại như vậy. Nhưng bên ngoài cậu vẫn hờ hững như cũ, giống như người Cố Sâm đang nói đến không phải là mình, chỉ thản nhiên đáp lại: "Cũng ổn."
Cố Sâm để thuốc lên bàn. Sau khi nói chuyện với Kỷ Ninh nửa ngày, hắn mới giống như vừa phát hiện Herinos ở bên cạnh, gật đầu nói: "Xin chào ngài Herinos. Tối qua ngài vẫn luôn chăm sóc cho tiền bối, vất vả rồi."
"Chăm sóc Tiểu Ninh là việc ta nên làm."
Herinos vòng tay qua ôm lấy vai Kỷ Ninh, hắn cong môi hỏi cho có lệ: "Cậu rất quan tâm đến em ấy nhỉ."
"Tiền bối đã cứu tôi, nên tôi không thể không quan tâm đến anh ấy được." Cố Sâm bình tĩnh nói: "Tôi không muốn nhìn thấy tiền bối xảy ra chuyện gì, ngài nghĩ sao?"
"......"
Herinos híp mắt lại, đáy mắt lóe lên một tia sáng đỏ sậm.
Hắn nghe ra Cố Sâm đang ám chỉ. Bởi vì tối hôm qua, sau khi hắn hôn Kỷ Ninh trước mặt Cố Sâm, khi đó Cố Sâm im lặng một lúc rồi bỗng nhiên mở miệng.
"Quan hệ giữa hai người là người yêu à."
Herinos nhướng mày không nói gì, nhưng Cố Sâm vẫn tiếp tục: "Hình như không phải, đây chỉ là một mình ngài đơn phương anh ấy mà thôi. Còn Kỷ Ninh không hề thích ngài và chỉ coi ngài như một người bạn."
Giọng điệu và thái độ của hắn đột nhiên thay đổi, sự bén nhọn ẩn giấu dưới vẻ ngoài dịu dàng cuối cùng cũng được phóng thích.
"Nếu vậy thì đừng làm bất cứ chuyện gì với anh ấy, nếu không sớm muộn gì ngài cũng sẽ làm anh ấy bị tổn thương."
"Anh ấy là người của công chúng, còn ngài là người bạn thân nhất của anh ấy. Nên tôi hy vọng ngài có thể cân nhắc điều này."
"Đừng tổn thương anh ấy."
Sau khi nói xong, Cố Sâm xoay người rời khỏi khu vực nghỉ ngơi, để lại Herinos và Kỷ Ninh.
Kỷ Ninh vẫn đang ngủ say như trước, Herinos cúi xuống không nói gì, nhưng hai tay đã nắm chặt lại, một lúc sau mới chậm rãi buông lỏng. Trong lòng bàn tay lưu lại vết cắt đỏ tươi, thấm ra một chút máu.
Không làm tổn thương Kỷ Ninh.
Hắn đã sớm làm cậu thương tích đầy người rồi.
Cho nên lần này... Hắn sẽ không bao giờ lặp lại sai lầm của mình một lần nữa.