“Như một vì tinh tú, J lấp lánh trên bầu trời rộng lớn
Đóm chưa bao giờ quên mất đi Trịnh Trần…”
Thành hăng hái đạp xe, miệng không ngừng hát hò say sưa.
Ngạ Dạ nghe đến nhức đầu, mắng nhiếc: “Mày ăn trúng bã chó à thằng điên!”
“Khi nãy ông thấy tôi ngầu chứ! Đá một cái, đấm một cái là xử hết bọn chúng.”
“Đúng là trẻ con!”
Mất khoảng mười phút, Thành đạp xe về đến đầu con ngõ. Hắn xuống xe, dắt bộ đi về. Đây là con ngõ hẹp, có nhiều trẻ con, chó, mèo nên đạp xe rất dễ v·a c·hạm.
Thành nuốt nước miếng, mồ hôi lạnh chảy ra, việc đi bộ qua con hẻm lúc này thật quá ghê rợn, ba bốn hồn ma vẫn lãng vãng, mặt trời vẫn chưa lặn hết, nhưng bọn chúng hoàn toàn không có dấu hiệu sợ sệt ánh nắng gì cả.
Theo lời của Ngạ Dạ, chỉ có Thai Hồn mới sợ nắng, còn Hóa Hồn sẽ né tránh nhưng vẫn có thể xuất hiện, Thể Hồn thì khỏi nói, hoàn toàn chấp hết, chỉ trừ ánh nắng trời trưa quá gắt.
“Nhưng tại sao ma lại sợ ánh sáng mặt trời?” Thành tò mò hỏi, dù đây đã là một nguyên tắc bất di, bất dịch từ trước đến giờ.
“Chuyện này liên quan đến tương sinh, tương khắc ngũ hành. Khi ngươi đạt đến đẳng cấp cao hơn sẽ tự hiểu. Còn bây giờ thì hãy lo mà đối phó tên kia đi.”
Thành giật mình, đánh giá cẩn thận phía trước, hai bên xung quanh, mọi thứ đều bình thường, vậy chỉ có thể là phía sau.
Cứ khoảng một đoạn, Thành sẽ giả vờ rớt đồ hoặc kiểm tra xe đạp. Đúng như những gì hắn nghĩ, có một linh hồn luôn bám theo hắn, hơn nữa chính là linh hồn ông già hắn đã từng gặp trước đây.
Lão đã nghi ngờ hắn từ trước.
Thành có chút hoảng, đây là ma, là thứ mà hắn chỉ mới vừa tiếp xúc, đối phương muốn làm gì đây!
“Lão đó đẳng cấp như thế nào thế Ngạ Dạ đại ca?” Hắn gấp gáp hỏi.
“Hừm. Có thể tạm xem là Hóa Hồn.”
“Đẳng cấp Hóa Hồn có thể t·ấn c·ông người sống như tôi không?”
Ngạ dạ không hiểu vì sao lại phì cười khà khà, đáp: “Hồn lực của Hóa Hồn rất yếu, nhưng vẫn có thể t·ấn c·ông một người sống nếu như chấp nhận thương tổn.”
Nghe được đến đây, Thành nhẹ nhõm hơn đôi chút, hắn và lão không thù không oán, ắt sẽ không bất chấp mà kiếm chuyện.
Nhưng tại sao lão lại đi theo hắn? Cẩn thận vẫn hơn!
Thành cố tình tăng tốc, đôi khi là đạp xe nhanh, nhưng lão ấy lại vẫn bám theo từng giây, từng phút.
“Con có thể thấy bác sao!” Lão già bay đến bên cạnh, cất lên giọng trầm khàn.
Thành không nhìn, giữ bình tĩnh, tiếp tục giả vờ như không thấy.
“Bác có thể nhờ con một chuyện không!”
“Bác xin con đấy!”
“Nếu bác không thể hoàn thành di nguyện cuối, bác không thể siêu thoát.”
Đến câu này, Thành hoàn toàn bị lay động, hắn liên kết với thế giới linh hồn, đặt câu hỏi với Ngạ Dạ: “Siêu thoát là có thật sao?”
Ngạ Dạ chán ghét trả lời: “Đúng thế, nếu linh hồn không có ham muốn tu luyện hoặc vướng bận thế gian có thể siêu thoát và đầu thai kiếp khác.”
Thành như giác ngộ, siêu thoát, đầu thai hóa ra hoàn toàn có thật. Vậy xem ra những trường hợp nhớ được tiền kiếp mà hắn từng đọc trên báo, cũng không hẳn là không căn cứ.
Sau một chốc lát suy tư, Thành đi đến một chỗ ngõ cụt không có ai, dựng xe, nhìn lão hồn ma, thẳng thắn nói: “Ông có vấn đề gì?”
Lão hồn ma râu trắng bạc phơ, mừng rỡ như điên, quỳ xuống dập đầu trước Thành.
Hắn không nở nhìn cảnh này, đưa tay tóm lấy nhưng tất nhiên bàn tay đã xuyên qua linh hồn của lão.
“Bác đứng dậy trước đi, có gì từ từ nói. Nhưng hơn hết, mong bác không tiết lộ với bất cứ hồn ma nào rằng cháu có thể nhìn thấy.”
Lão già đứng dậy, mặt mừng đến phát khóc dù không có nước mắt. Lão gấp gáp nói: “Chuyện của bác, liên quan đến trực tiếp căn trọ mà gia đình con đang ở.”
Thành ngỡ ngàng, liên quan đến gia đình hắn. Không phải, khả năng chính là liên quan đến hai hồn ma kia.
Chính hắn cũng đang rất muốn hai hồn ma trong trọ là như thế nào.
“Bác có thể nói rõ hơn không?”
“Nếu cháu có thể nhìn thấy bác, chắc cũng có thể thấy hồn ma trong phòng đó đúng không? Có phải trong đó có một người con gái trẻ nhưng rất cuốn hút không?”
Thành suy tư một hồi, cảm thấy câu nói của đối phương có chút lạ, nhưng vẫn không quá để tâm, gật đầu thừa nhận: “Đúng như vậy, trong đó còn có một người trung niên.”
Hồn ma lão già nhăn mặt, nhíu mày… nhưng rất nhanh đổi sang khuôn mặt dữ tợn: “Là thằng chó đó, thằng khốn đó đã hại gia đình bác tan nát.”
Mắt Thành mở to, bất ngờ trước câu nói của lão. Sau một hồi nói chuyện, Thành hiểu rằng con gái của lão vì bị tên trung niên đó hãm h·iếp nên đã t·reo c·ổ t·ự t·ử, điều này hoàn toàn trùng khớp với vết hằn trên cổ nàng mà Thành đã thấy. Hung thủ trong quá trình chấp hành án cũng uống thuốc sâu t·ự t·ử mà c·hết.
Do con c·hết, gia đình tên h·ung t·hủ oán hận nhờ hồn sư bày bùa chú trấn áp linh hồn của người con gái. Làm cho lão dù c·hết cũng không thể vào gặp một lần.
Thành nghe thế cảm xúc ngổn ngang, nhưng cốt vẫn rất đồng cảm với ông lão. Gia đình bị cắt lìa đến mức không thể siêu thoát, đó là đau đớn đến mức nào.
Ban đêm, Thành trong thế giới linh hồn, không thể nào tập trung tu luyện.
“Ngạ Dạ, trong phòng trọ này có kết giới thật sao?”
“Chỉ là một lá bùa nhỏ, không xứng gọi là kết giới.”
“Vậy lời của lão nói đều là thật sao?”
“Làm sao mà tao biết được.”
Thành trầm mặc suy tư, lão ta muốn hắn giúp tháo bỏ lá bùa, để lão gặp được người con gái, hoàn thành di nguyện. Đây hoàn toàn là việc tốt, nhưng tại sao hắn lại cảm thấy có gì đó không đúng.
“Nhưng mà Ngạ Dạ, hồn sư là thầy pháp sao?”
Ngạ Dạ chậc lưỡi khó chịu, miễn cưỡng đáp: “Mày cũng có thể xem là hồn sư đó. Hồn sư là những tên còn sống nhưng có thuật pháp tu luyện linh hồn.”
Sau hơn hai tiếng suy nghĩ, Thành quyết định chưa hẳn giúp ông. Cả tối hôm đấy, hắn lại tiếp tục chuyên tâm tu luyện Bách Khẩu thuật.
Nhờ sự chuyên tâm, về cơ bản Thành đã nắm được một phần chú ngôn thuật pháp.
Sáng ngày hôm sau, Thành tiếp tục đi học như ngày thường. Nhưng ngay khi bước vào lớp, hắn đã phát hiện ghế ngồi đã bị đóng đầy đinh nhọn.
Thành chậc lưỡi nhìn thằng Nghĩa, thằng Hiệp. Cả hai vênh mặt, đầy vẻ thách thức, tay nắm chặc ghế sẵn sàng đấu một trận.
“Bọn mày tốt hơn hết đừng có tiếp tục kiếm chuyện với tao.”
Thành nói xong liền cảm thấy hơi sượng, chính hắn cũng không ngờ bản thân có ngày lại thốt lên câu nói hổ báo cáo chồn như vậy.
Không được! Bản thân không thể trở thành con người như chúng nó, bị chó cắn cũng không thể nào cắn ngược lại chó.
Sau đó, hắn đổi lấy một cái ghế khác và báo toàn bộ sự việc lên giáo viên chủ nhiệm.
Bị chửi, mấy thằng Nghĩa, Hiệp cay càng thêm cay, vào giờ ra chơi đập bàn tuyên bố: “Sang tuần sau sẽ cho mày biết thế nào là bài học.”
Thành ừ ừ cho qua chuyện, chẳng thèm để tâm, quan trọng nhất bây giờ là giải quyết vụ lão già.