Từ Diên dựa người vào chiếc xe BMW của anh, tư thế có chút ngả ngớn. Đôi mắt cụp xuống che đậy xúc cảm dưới đáy mắt, xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón tay trỏ.
Hắn có yêu Quý Kiều Thanh không?
Chính hắn cũng không biết.
Chỉ là khi nghĩ về cậu, nghĩ về cái chết của cậu, trái tim không nhịn được âm ỉ từng đợt.
Kỳ Ngôn khẽ cau mày, áp chế thứ cảm giác khó chịu này xuống, bình ổn lại trái tim đang chậm một nhịp.
171.
Kỳ Ngôn dùng trầm mặc để ứng phó.
Không gian xung quanh rơi vào sự tĩnh lặng, cả hai không ai nói câu nào.
Tĩnh lặng đến mức một cây kim rơi xuống, cũng có thể nghe thấy âm thanh nó phát ra.
Thật lâu sau đó, Từ Diên mới cất giọng nói đánh vỡ bầu không khí tĩnh lặng này.
“Thôi vậy, có lẽ anh vẫn chưa nhận ra. Tôi sẽ đợi câu trả lời, nhưng đừng để tôi đợi lâu quá, tôi sẽ tức giận nha.”
Từ Diên xoay người bước vào trong xe, anh hạ cửa sổ xuống, mỉm cười nói:
“Sau cùng thì, tôi mong câu trả lời của anh sẽ không làm tôi thất vọng, nếu không, tôi cũng không biết bản thân sẽ phát điên gì đâu đó. Chúc may mắn, tạm biệt.”
Người đến như một cơn gió, cũng đi như một cơn gió.
172.
A Diên đi rồi, Kỳ Ngôn bất động đứng ở nơi đó. Một lúc lâu sau, anh mới chậm chạp rời đi.