Tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng, Tiết Thuần lại đổi giọng, nói là mình đùa thôi.
Đêm đó, cô ta đăng một trạng thái ám chỉ…
[Một đời có bao nhiêu lời thật lòng phải nói ra bằng cách ngụy trang trong một câu đùa.]
Tôi giận gần chết, chụp ảnh màn hình gửi cho Lương Nhất Châu xem.
Một lát sau, anh ta trả lời tôi, bảo ý Tiết Thuần không phải đang nói chuyện thích anh ta đâu, là tôi nghĩ quá lên.
Không biết lúc ấy tôi bị chạm mạch nào, thế mà lại tin.
"Người ghét tôi nhiều lắm, thêm cô nghĩa lý gì? Ghen tỵ chết cô đi, thứ trực tràng thông với đại não." Tôi cười nhạo.
Tiết Thuần thẹn quá hoá giận.
"Tôi xé nát miệng cô!"
Cô ta ngang ngược chen vào phòng, đá đổ cây bass tựa ở góc tường, bước thêm mấy bước chộp lấy vai tôi ấn lên tường bằng một tay, tay còn lại bóp mạnh cằm tôi.
Móng tay dài bấm vào thịt, đau đến mức tuyến lệ của tôi lập tức ứa nước mắt.
Không ngờ cô ta dám ra tay thật.
Tôi không chịu yếu thế, túm chặt tóc cô ta mà kéo.
Động vào bà thì bà biến mày thành đứa trọc!
Tiết Thuần bị đau, giơ tay định đánh tôi.
"Tiết Thuần?"
Ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân, là Lương Nhất Châu.
Nghe được giọng anh ta, Tiết Thuần đổi ý liền. Cô ta đột ngột buông tôi ra, chuyển hướng tay đánh lên mặt mình rồi bật khóc huhu.
"Kiều Di, tôi và Lương Nhất Châu trong sạch, hai người cũng đã chia tay, cô dựa vào cái gì mà đánh tôi?"
17
Khá quá, để được Lương Nhất Châu thương tình, cô ta dám xuống tay nặng như thế với chính mình.
Tôi trợn mắt há mồm ngạc nhiên nhìn dấu vết năm ngón tay hằn rõ trên mặt Tiết Thuần.
Lương Nhất Châu nghe tiếng động, vội vã đẩy cửa đi vào.
"Kiều Di, sao cô lại ở đây? Cô đánh Tiết Thuần? Buông tay!"
Tay tôi còn đang túm tóc Tiết Thuần chưa buông.
Chưa kịp đề phòng đã bị Lương Nhất Châu đẩy, tôi lảo đảo suýt chút ngã sấp.
"Đây là phòng ban nhạc chúng tôi đang tập luyện, chính cô ta tới gây sự trước."
"Tôi phòng vệ chính đáng nên mới túm tóc cô ta, cái tát vừa rồi cũng là tự cô ta đánh. Không tin đi xem video giám sát."
"Không phải cô ỷ vào camera ở tầng này hỏng nên mới đánh tôi sao?" Tiết Thuần núp ở sau lưng Lương Nhất Châu, khóc lóc thê thảm.
"Kiều Di, cô phát điên à?"
"Tôi mà có gì với Tiết Thuần thì liệu có thể đến lượt cô không?"
Lương Nhất Châu giận ra mặt, trầm giọng nói:
"Lại nói, kể cả tôi và cô ấy có gì đó thì có làm sao? Lúc cô ở bên tôi chẳng phải cũng léng phéng với người khác đấy còn gì?"
Nhắc đến chuyện này, anh ta như kiểu vớ được cớ để vin vào chỉ trích tôi.
Anh ta quét mắt một vòng quanh đống nhạc cụ, lại cúi đầu nhìn quần áo của tôi, lộ ra vẻ mặt khó coi.
"Tôi đã nói với cô bao nhiêu lần rồi, cái ban nhạc vớ vẩn của cô lập ra chỉ tổ lãng phí thời gian."
"Nhìn xem quần short jean cô mặc ngắn thế nào đi. Cô thích được đám con trai ngắm chân mình thế à?"
Cái thứ rác rưởi này!
Tôi giận run người, đến ngón tay cũng đang run rẩy.
Há miệng định mắng anh ta, nhưng cổ họng cứ nghẹn cứng, nói không nên lời.
Đối diện với đôi mắt đỏ bừng của tôi, Lương Nhất Châu liếc sang chỗ khác, cao giọng:
"Tôi không thể để cô ngang nhiên bắt nạt người khác như này được. Nếu cô không chịu xin lỗi, vậy thì tôi cũng chỉ có thể để Tiết Thuần đánh lại."
Tôi nhịn không khóc, siết chặt nắm tay, đang định nện vào mặt tên choá này một đấm thì một giọng nam quen thuộc đột ngột vang lên ngoài cửa:
"Cậu định đánh ai đấy?"
Là Giang Tư Dữ.
Không giống với vẻ ôn hòa thường ngày, lúc này trên mặt cậu ấy không có cảm xúc gì.
Giang Tư Dữ tiến lên mấy bước kéo tôi về phía mình, mặt siêu nghiêm túc.
Lương Nhất Châu nheo mắt, vênh mặt:
"Bạn trai đến chống lưng đấy à, nhưng mà hôm nay ai đến cũng vô ích thôi. Cô ta đánh người thì nhất định phải xin lỗi."
"Tôi không nhé, là cô ta ra tay trước, cô ta còn nói xấu tôi." Cơn tủi thân xộc đến, tôi vội vàng thanh minh với Giang Tư Dữ.
"Tôi tin cậu, không sao, đừng sợ."
Cậu ấy không hề do dự, dịu giọng trấn an tôi.
"Camera tầng này mấy hôm trước đã được sửa xong rồi. Đến cùng ai đánh ai thì đi phòng bảo vệ lấy video giám sát ra là biết liền."
"Được, vậy đi luôn." Lương Nhất Châu hừ một tiếng, nhấc chân định ra ngoài.
Tiết Thuần đứng im không nhúc nhích, ánh mắt đảo quanh.
Cô ta không ngờ camera giám sát đã được sửa xong.
"Kiều Di, thì ra cậu yêu đương với Giang Tư Dữ à."
"Không cần xem video đâu, không phải chuyện lớn gì."
Tiết Thuần miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, ấp úng nói.
Dáng vẻ chột dạ kinh hoảng muốn giấu cũng không giấu được.
Trừ những lúc bị ngu thì Lương Nhất Châu cũng thông minh ra phết, anh ta hiểu ra rất nhanh, nhìn Tiết Thuần bằng ánh mắt không dám tin:
"Cậu gạt tôi? Là cậu gây sự với Kiều Di trước à?"
"Ngày mai tôi sẽ trích xuất camera và gửi sang khoa của hai người, đợi xử phạt đi."
Giang Tư Dữ ném lại một câu rồi kéo tay tôi rời đi.
Đi ngang qua Lương Nhất Châu, tôi đột nhiên nhớ tới câu anh ta chửi tôi léng phéng với trai nên lấy điện thoại ra, dí ra sát mắt anh ta.
"Chống cái mắt lên mà nhìn cho rõ đây này, hôm đó xuống xe buýt hai chúng tôi mới kết bạn trên Wechat."
"Tôi đâu có vô liêm sỉ như anh."
"Bàn về léng phéng thì ai làm lại anh cho nổi."
19
Mặt trăng chiếu ánh sáng lạnh xuống mặt đất.
Chiếc đèn trên đỉnh đầu đã hỏng, không gian rất tối. Một chú bươm bướm lướt qua.
Sau một hồi bình tĩnh lại, tôi rầu rĩ thở dài.
"Trước giờ tôi luôn tin một câu triết lý: Hãy biết ơn mỗi người bạn gặp trong cuộc đời bởi vì mặc kệ tốt hay xấu thì bọn họ đều góp phần vào sự trưởng thành của bạn."
"Thế nhưng mà hôm nay tôi mới phát hiện ra câu ấy sai vô cùng."
"Nếu có thể quay về quá khứ thì tôi không muốn gặp lại anh ta nữa."
Lương Nhất Châu chính là một con choá tiêu chuẩn kép.
Lúc còn yêu đương với anh ta, tôi phải bỏ bê ban nhạc bởi vì anh ta không thích tôi dành thời gian cho chuyện này, anh ta luôn nói tôi đang chơi bời vớ vẩn. Nhưng chính anh ta cả ngày chẳng làm được việc gì đàng hoàng, chỉ biết lêu lổng khắp nơi.
Anh ta không thích tôi mặc quần đùi và váy ngắn, nói rằng tôi mà bị đứa con trai nào khác nhìn thấy thì anh ta sẽ ghen. Sau đó chính anh ta ăn mặc chải chuốt, khi chơi bóng còn cố ý vén áo lau mồ hôi lộ cơ bụng.
Tôi cẩn thận chiều theo ý anh ta từng li từng tí, tuy nhiên xưa nay anh ta chưa từng để ý đến cảm nhận của tôi.
Càng ngày tôi càng đánh mất chính bản thân mình, lo được lo mất, cáu giận không vui, cho đến trận bùng nổ triệt để trên xe buýt.
"Tôi cảm ơn cái mụ nội nó…"
Càng nghĩ càng tức, giọng tôi cũng đột nhiên cao lên mấy quãng.
Chữ ‘chứ’ cuối cùng còn chưa nói ra đã kẹt cứng trong cổ họng, lộn một vòng rồi bị tôi nuốt ngược trở vào bụng.