Tần Phong nhìn anh ta nói: "Nói xem, đã có chuyện gì xảy ra?"
"Tôi muốn vay tiền anh ta không cho vay, keo kiệt chết mất. Anh nói xem anh em ruột, cho vay ba mươi năm mươi nghìn thì đáng bao nhiêu? Tiền của cha mẹ tôi đều cho anh ta hết rồi, tôi đã nói gì đâu? Tôi giết người tôi ngồi tù, tôi đã chịu báo ứng rồi, anh ta dựa vào đâu mà khinh thường tôi?"
"Cho nên anh thù hận, có một ngày đến nhà bọn họ bỏ thuốc độc, bọn họ trúng độc xong anh ăn trộm được chiếc chìa khóa kia, lấy tiền trong rương."
Trong nháy mắt Vương Kiễn Vĩ trừng to mắt: "Các anh nói năng linh tinh."
Tần Phong đứng dậy đi ra ngoài, Lôi Chí Viễn đi theo ra ngoài, đóng cửa lại, anh ta trầm giọng nói: "Sao anh không nhìn xem? Có phải là anh ta hay không? Thằng ranh này miệng lưỡi trơn tru, không giống người vô tội."
"Vương Kiến Vĩ hẳn không phải là hung thủ." Tần Phong nói: "Tôi đi xem lại hiện trường."
"Bây giờ sao?" Lôi Chí Viễn nhìn ra bên ngoài: "Trời đã tối rồi."
"Ban đêm có lợi cho việc suy nghĩ."
Tần Phong đi ra ngoài thấy Lâm Phạm đang ăn cơm hộp ở bên ngoài, đi đến cầm bình nước bên cạnh lên mở ra uống hết nửa bình: "Còn thức ăn không?"
Lâm Phạm đang ăn cơm, có người ngồi xuống bên cạnh, một bóng mờ phủ lên người.
Cô nuốt cơm tẻ xuống, vội vàng mở một chiếc hộp khác ra: "Có, nhưng mà đã nguội rồi, hay là tôi ra ngoài mua hộp khác cho anh?"
Anh mở khóa, Lâm Phạm mở cửa xe ngồi vào: "Tôi cam đoan không đi lại lung tung, tôi đi theo anh." Cô kéo dây an toàn, giơ tay lên: "Tôi thề."
"Nhớ kỹ lời cô nói lúc này đấy." Tần Phong nhìn sang chỗ khác, lái xe.
Pháp y Lưu quay đầu gọi Tiểu Vương, phát hiện không biết Tiểu Vương đã rời đi từ bao giờ, sợ đến mức da đầu tê dại, định đuổi theo Lâm Phạm lại không dám. Nhức đầu, lấy điện thoại di động ra gọi cho Tần Phong.
...
Cô bé nhìn thấy Lâm Phạm lập tức xoay người đi về phía bờ sông, Lâm Phạm hét to: "Đứng lại!"
Cô bé đứng lại, dưới ánh trăng cô bé mặc áo bông màu đỏ, đôi mắt rất to.
Lâm Phạm mím môi, tiếp tục đi về phía trước: "Em tên là gì?"
Cô bé không nói gì, Lâm Phạm đến gần, nhìn cô bé: "Em bị câm sao?"
"Tôi không câm." Cô bé mở miệng, giọng nói mềm mại.
"Em tên là gì?"
"Nhị Nha."
Tâm trạng bi thương tràn ngập này, Lâm Phạm khó mà che giấu được đau khổ trong lòng, cô hít sâu một hơi: "Em chết như thế nào?"
"Bà nội bóp chết tôi." Ánh mắt cô bé sáng ngời nhìn qua rất ngây thơ: "Chị tôi bảo tôi đợi ở đây, nhưng chị ấy không đến, chị có thấy chị tôi không?"
"Chị em tên là gì?"
Cô bé lắc đầu: "Tôi không biết, chị ấy là chị thôi."