Bách Doãn buông anh ra, thuận thế đẩy anh vào phía trong lề, "Ở đây không ai quản việc chạy xe cộ, anh nên chú ý nhìn đường một chút."
"Hả?" Bách Doãn chống tay lên mép bàn, có chút không hiểu giương mắt nhìn Tiêu Hủ, "Nhà anh..."
"Tôi gần đây công việc rất bận rộn." Anh bịa chuyện nói "Ăn uống rất tùy tiện."
Bách Doãn không tiếp tục hỏi, hai người ngồi xuống chia thức ăn ra cùng nhau ăn, sau khi ăn xong hắn hỏi: "Anh ngủ ở đâu?"
Tiêu Hủ rất muốn ở lại, nhưng lại không mở miệng được, đành không thể làm gì khác hơn nói: "Cậu còn làm bài tập phải không? Vậy tôi không quấy rầy."
Trong lòng cũng đang hô to gọi nhỏ: Tôi khách khí như vậy, cậu cũng nên khách khí một chút, mời tôi ở lại chứ!
Bách Doãn hiển nhiên không nghe thấy nội tâm của cậu "Được, vậy anh về nghỉ sớm đi, trêи đường nhớ chú ý an toàn."
Từ căn nhà nhỏ đi ra, Tiêu Hủ mới đần độn mà nhớ tới vừa rồi anh cùng Bách Doãn đi về, xe vẫn đậu ở cổng trường học.
Bóng đêm lại sâu hơn một chút, cùng là con hẻm nhỏ khi nãy, nhưng đi một mình và hai người đi là không giống nhau, huống hồ người kia còn đem anh bảo vệ ở phía trong, lúc có xe chạy qua, có va chạm cũng là chạm vào tay hắn.
Trở về nhà, Tiêu Hủ nằm trêи chiếc giường quen thuộc, ấy thế mà lại mất ngủ. Bảo vệ Tiêu Hủ có rất nhiều người - tỉ như lúc xuống xe có người che cho anh khỏi đụng phải nóc xe, hay lúc tham gia công việc quan trọng, Tiêu Sạn còn có thể vì anh mà cho cận vệ đi theo. Tiêu Hủ lăn qua lộn lại, từ đầu giường lăn tới cuối giường, nỗ lực đè nén cảm xúc dâng trào trong lồng ngực, nhưng lại không được.
Chỉ cần vừa nghĩ tới Bách Doãn nắm vai mình một cái, còn có lúc sau chạm tay anh một cái, tim liền đập nhanh hơn.
Bách Doãn trêи người đậm hương vị mồ hôi, lúc sát lại gần, anh có ngửi thấy được, lúc này nhớ lại, chẳng những không cảm thấy khó chịu, ngược lại còn sinh ra một luồng xúc động kì quái.
Tiêu Hủ không rõ nguyên do mà sờ sờ lên ngực, trái tim như một đứa bé dồi dào sức sống, nhảy đến mức anh cũng không nhịn được mà vui mừng mà nhảy nhót.