Mọi người đều bị dáng vẻ vặn vẹo điên cuồng của Tào Sĩ Kiệt dọa sợ, cái cây nào trong khu rừng âm u đều cao lớn quỷ dị. Trên tán cây, cành lá đan vào nhau, kín không có một kẽ hở, hoàn toàn không thể xác định cao thấp. Nhưng Tào Sĩ Kiệt lại chắc chắn là một trong hai cái cây đó, bởi vì rối rắm nên ông ta đã kéo rách da đầu của mình. Mọi người đứng cách đó một khoảng, đủ để nhìn thấy bộ dáng da tróc thịt bong đầy khủng bố đó, ông ta không nhận ra đôi tay mình đã dính đầy máu tươi, cuối cùng hạ quyết tâm ôm chặt cái cây bên trái. “Là cái này, chắc chắn là cái cây này!” Không ai dám mở miệng, chỉ nhìn ông ta nhoẻn miệng vui vẻ bất thường, máu đỏ cũng sắp phủ kín mặt ông ra rồi. Ngay lúc này, đột nhiên có một sợi dây mây mỏng manh xuất hiện từ phía sau ông ta, sau đó nhanh chóng quấn lấy cổ ông ta, một giây trước còn đang cười, một giây sau đã bị kéo bay lên! Ông ta há hốc miệng muốn gì đó nhưng lại bị kéo lên ngày càng cao, mặc cho ông ta có liều mạng cấu xé thế nào thì sợi dây mây vẫn không nới ra, hai chân ra sức giãy giụa kịch liệt trong không trung. “A a ——” “Làm sao bây giờ! Mau cứu người đi!” Cảnh tượng này thật sự khiến người ta không kịp phòng ngừa, chỉ mới mấy chục giây ngắn ngủn, người vừa nãy còn vui mừng cười to đã không còn cựa quậy, bị dây mây treo lên thân cây cao vút, tay chân mềm mại rũ xuống, chậm rãi đong đưa giữa không trung ngột ngạt. Máu nhỏ giọt, không còn phát ra âm thanh nữa. .Khương Ly quên mất phải nhắm mắt lại như thế nào, chỉ trơ mắt nhìn, thân thể không thể khống chế được mà cứ run rẩy không ngừng. Nỗi sợ hãi không thể miêu tả nhấn chìm mỗi một người trong đây, tiếng thét chói tai, tiếng khóc thút thít phá vỡ cơn ác mộng tĩnh mịch, rõ ràng Tào Sĩ Kiệt bị treo cổ cách mọi người rất xa, trong ánh sáng lờ mờ như thế mà họ vẫn có thể thấy rõ xương cổ gãy vụn của ông ra ngửa ra, khuôn mặt đó đang cười… sau đó đầu lưỡi của ông ta cũng rơi xuống. “A!!!” Tiếng thét của Đào Tuyết sắc nhọn hơn bất kỳ một ai trong đây, thế nhưng trong giây lát đã tắt ngúm, ngay khi cô ta vừa phát ra tiếng, cô ta đã đau khổ khôn xiết mà sờ lên cổ, đôi mắt hạnh to tròn xinh đẹp bây giờ lại tràn ngập nỗi sợ và tuyệt vọng vô ngần. Từng ngụm máu đen đặc sệt trào ra khỏi miệng cô ta, cô ta lảo đảo ngồi khuỵu xuống mặt cỏ, muốn dùng tay chặn dòng máu lại nhưng không tài nào chặn được, lượng máu càng nhiều đến mức khó tin không ngừng trào ra khỏi miệng cô ta. Làn váy dài trắng bị nhuộm đỏ, đến cuối cùng màu đỏ thắm đã thấm đẫm làn váy, trong miệng cô ta cũng phun ra từng búng máu… Bầu không khí tràn ngập mùi máu tươi khó ngửi, mọi người ngơ ngác nhìn như người mất hồn, quên mất đây là nơi nào, quên mất phải làm cái gì, ngay cả nói chuyện khóc lóc thế nào cũng không nhớ. Đào Tuyết ngã xuống sau một lúc lâu. Trước khi ngã xuống cô ta còn run rẩy duỗi cánh tay chảy máu đầm đìa, chỉ về phía Khương Ly đang cứng đờ. Đến chết cô ta cũng không thể nói ra một chữ nào, cũng giống với nhiệm vụ của cô ta [Suỵt, không được nói chuyện] “Oẹ!” Học sinh Triệu Phù Quân cách Đào Tuyết gần nhất cũng mềm oặt ngã ngồi xuống đất, không ngừng nôn mửa, còn có vài người khi nãy có vẻ phấn chấn bình tĩnh bây giờ cũng trắng bệch mặt. Đôi tình nhân kia cũng không dám xem nữa, chỉ ôm chặt nhau không dám phát ra tiếng khóc. Chỉ có Chương Hằng và Chu Phù Sinh thấy nhiều nên cũng không lạ, sắc mặt hai người chỉ hơi khó coi một chút, cũng xem như chịu đựng tốt. Mà Lam Lam đỡ lấy Khương Ly đang nhũn người, quay đầu đi không dám nhìn Đào Tuyết đã biến thành người máu, đôi tay giữ lấy Khương Ly cũng không ngừng run rẩy, trong mắt ngập nước mắt hoảng sợ. Ngoài họ ra còn có một người đàn ông, ánh mắt của người đó vừa u ám vừa bình tĩnh nhìn Tào Sĩ Kiệt bị treo cổ giữa không trung, như đang suy tư gì đó.