Ánh trăng đỏ thẫm, màu đỏ máu báo hiệu điềm xấu bao trùm khắp không gian, khủng bố khiến người ta không thể thở được. Khương Ly ghé vào vai Tà Thần rồi run bần bật, nhìn thấy mình đã chết, thậm chí còn chết theo nhiều cách khác nhau, tác động thị giác thật sự quá mãnh liệt! Đành phải nhắm mắt tập trung tư tưởng, vừa quay đầu cô đã nhìn về phía cây hòe cổ, không ngờ còn dọa người hơn nữa! Dây đằng quấn quanh cây cổ thụ vặn vẹo như mãng xà dưới lớp vỏ cây loang lổ, nó tống ra từng khối thi thể, có người Khương Ly biết, cũng có người cô không quen, mỗi một cái xác đều đã nhũn hết tứ chi, bị quấn cổ treo lên cây. Tất cả bọn họ đều ngửa đầu, gương mặt bị bẻ lên dữ tợn trong ánh trăng màu đỏ tươi, lộ ra nụ cười quỷ dị đau thương mà không phát ra tiếng động nào. Thân cây hòe già bắt đầu chảy máu tươi không ngừng, chất lỏng đặc sệt chảy khắp nơi trên đất, dần dần kéo lên cuồn cuộn giống như lũ lụt! “A!” Khương Ly kêu lên thất thanh vì sợ hãi, khắp khoang mũi ngập mùi máu tươi không thể ngửi được, trời đất nhuộm màu máu, cho dù nhắm mắt lại cũng thấy một màu đỏ, tiếng mưa màu cũng chậm rãi kéo đến, cô bịt chặt lỗ tai rụt sâu vào trong ngực Tà Thần, dù vậy cũng không ngăn cản được tiếng chất lỏng sền sệt chui tọt vào trong màng tai. Trong lúc hỗn loạn, cô cảm thấy mình như rơi vào vực sâu ngàn mét, lọt vào trong biển máu, chất lỏng đặc sệt nhanh chóng nuốt chửng cô. Sợ hãi, hít thở không thông, tuyệt vọng… .“Khương Ly.” Tay Tà Thần vuốt ve tóc cô, âm thanh trầm thấp lại kỳ ảo truyền đến, lúc đó Khương Ly đang chìm trong khó chịu, bất lực sợ hãi mới phục hồi tinh thần lại, trắng bệch mặt thở hổn hển nằm trên vai hắn, giống như vừa mơ thấy một cơn ác mộng, trái tim đập thình thịch. Ngẩng đầu nhìn lên bốn phía mới phát hiện đó không phải mơ. Máu loãng thành sông còn dâng lên chân Tà Thần, áo cà sa đỏ sẫm trôi nổi trên đó, cũng may mấy cái cái kia đã ở một khoảng cách không xa không gần nên không trôi tới chỗ này. “Tôi… tôi vẫn nên hoàn thành nhiệm vụ rồi…” Cô nhìn Tà Thần, cứ cảm thấy lúc này hắn rất giới trước khi đọa ma, cho dù trong mắt Phật không còn vẻ từ bi nhưng luôn chất chứa chút dịu dàng nào đó đối với cô, cho dù có lạnh lẽo thô bạo đến đâu cũng không thể che giấu được nó. Điều này khiến cô bớt sợ hắn hơn. “Tôi biết, nhưng em là của tôi, vĩnh viễn không trốn thoát.” Ánh trăng màu máu chỉ làm khuôn mặt của hắn càng thêm hoa mỹ, con ngươi đen tối ánh vàng nhìn cô chăm chú, trong đó có một chút cố chấp khiến Khương Ly không thể hiểu được. Hắn lại nhìn thoáng qua mặt trăng máu kia, sau đó tay phải vẽ vời ở giữa không trung, một cây dao găm cổ tạo hình kỳ dị xuất hiện trong tay hắn. Giây tiếp theo, hắn đặt dao găm vào trong tay Khương Ly. “Không ai có thể giết chết tôi ngoài em, tôi cam tâm tình nguyện.” Lưỡi dao găm không phải vàng, không phải bạc mà là bạch ngọc, bên trên phủ kín chữ “vạn” giống trên trán hắn, toả ra khí lạnh dày đặc. Chuôi dao khảm đá quý rất nặng, Khương Ly run tay nắm lấy, có chút khó tin nhìn về phía Tà Thần. Hắn lại chủ động để cô giết chết hắn… sao lại thế! Nhưng hắn thật sự làm vậy, ngay cả dao giết thần cũng tự mình đưa tới tay cô rồi. Giờ khắc này trong lòng Khương Ly rất ngổn ngang, có cảm động, có kinh ngạc, còn có chút khổ sở xúc động. Cô cắn môi, chớp đôi mắt có chút ướt át, nhìn gương mặt xinh đẹp không gì sánh kịp của hắn, nước mắt cũng sắp rơi xuống, hơi nghẹn ngào nói: “Vậy trong lúc này… ngài có thể đừng bóp mông tôi không, còn nữa… ngài… ngài tách chân tôi ra làm gì?!” Ánh mắt liếc cô của Tà Thần vẫn lạnh lẽo như cũ, thậm chí động tác tách hai chân cô ra còn có thể nói là thô bạo, nơi riêng tư dưới váy vốn đã không mặc quần lót, lập tức rỉ chỗ dịch nóng lúc trước được rót vào sâu bên trong. “Làm em.” Hắn cục cằn nói ra hai chữ kia. “Không được không được!” Miếng thịt dưới áo cà sa đã gắng gượng dựng lên, khổng lồ màu đỏ đen dữ tợn, Khương Ly giãy giụa xoay hai cái đã bị đè lên, nơi ngọt ngào bị cắm mềm lúc trước đã thành thật mở ra chào đón hắn đi vào. Sau đó, cô đón lấy từng cú thúc mãnh liệt. “A!!!” Chỉ lần này, cảm giác sung sướng đê mê trong khung cảnh khủng bố quỷ dị khiến Khương Ly đưa lưng về phía vô số thi thể, mắt nhìn về phía cây cổ thụ đầy người chết, trăng máu trên đầu, tay ôm Tà Thần rồi co rút sảng khoái! Trong nỗi khoái cảm cực hạn, Tà Thần nắm tay cô, đâm cây dao găm bạch ngọc vào tim hắn. Nơi đó đang nặng nề đập loạn vì cô. “Nhớ kỹ tên của tôi —— Cảnh Diêm.” Lưỡi dao sắc bén bằng bạch ngọc đâm xuyên qua trái tim hắn, dòng máu nóng bỏng chảy về tay Khương Ly, ngay giây phút mọi thứ biến mất, hắn hôn lên môi Khương Ly, cơn giá lạnh lặng lẽ hoà tan vì tình yêu… ————— Tác giả Ps: Ải này kết thúc tại đây, cuối cùng tên của nam chính cũng xuất hiện rồi tung trân châu ~ chuẩn bị mở ải mới nè!!!