Lên Đỉnh Liên Tục Trong Trò Chơi Kinh Dị

Chương 31: Đêm nay chúng ta đều phải chết



“Mày bị điên rồi à!”
Lam Lam nổi giận, khi Chương Hằng bị chém bay đầu, tiếng xương cổ bị nứt vẫn còn quanh quẩn đâu đây, thấy Chu Phù Sinh tràn đầy sát khí nhắm đao vào Khương Ly , chị ấy không chút do dự mà duỗi tay bắt lấy lưỡi đao dài 6 centimet, sau đó lòng bàn tay đau nhức một trận, máu tươi càng nhỏ giọt theo cán đao.
Tí tách, tí tách! Trên phiến đá xanh bắn tung toé máu.
Chu Phù Sinh sửng sốt, đối mặt với Lam Lam không chút sợ hãi mà còn khinh bỉ nhìn gã, tức đến mức muốn chặt đứt tay chị ấy.
Trịnh Liêm bên kia cũng bước vài bước tới, duỗi tay nắm chặt bả vai Chu Phù Sinh, gã đau đến mức không dám rút đao nữa.
“Mấy người không muốn sống nữa sao?! Trời sắp tối rồi, nếu không giết được Tà Thần thì đêm nay chúng ta đều phải chết! Từ lúc bắt đầu cô ta không nhắc đến nhiệm vụ phụ, chắc chắn vật hiến tế là đầu cô ta!” Trong đôi mắt dáng tam giác tràn ngập ác ý, khuôn mặt vô cùng tầm thường lại càng thêm đáng sợ vì cơn thịnh nộ.
Chu Phù Sinh cho rằng như vậy có thể bắt được cơ hội để giết chết Khương Ly, dù là Lam Lam hay Trịnh Liêm, không ai buông tay, trái lại gã bị đau không cầm đao được, cũng không biết vì sao sức lực của Trịnh Liêm lại lớn như thế, bóp đến nỗi gã cảm thấy bả vai mình sắp bị tan xương nát thịt rồi.
“Rồi rồi rồi! Ông đây không giết cô ta, mấy người để cô ta tự nói phải làm sao đi!” Nói xong, gã đột nhiên buông lỏng tay, đôi mắt giận dữ không có chút ý tốt nào.
Khương Ly mới hoàn hồn lại cũng mở mắt ra, nhìn cái tay đỡ đao đến run rẩy của Lam Lam, vội đỡ thanh đao sắp rơi xuống mới cứu chị ấy không bị cắt đứt ngón tay.
.“Khương Khương đừng sợ, chị không sao.”
Mắt Khương Ly đỏ hết cả lên, khó khăn lấy thanh đao ra khỏi bàn tay đau đến chết lặng của Lam Lam, màu đỏ tươi đầm đìa khiến cô đột nhiên không sợ hãi nữa. Cô gái ngại giao tiếp xã hội lần đầu tiên cảm nhận được điểm tốt của việc có bạn, trong lúc đang cảm động, cô chậm rãi nói.
“Cảm ơn chị Lam, em biết phải làm sao để Phật tử biến thành Tà Thần rồi, em đi hoàn thành nhiệm vụ, nhất định có thể sống sót đi ra.”
Có điều mình còn sống được hay không thì Khương Ly không chắc.
Cũng may bây giờ ham muốn sinh tồn của cô không quá mãnh liệt, cảm thấy có được một người bạn tốt trước khi chết cũng là một chuyện khiến cô rất vui.
Lam Lam nhíu mày bắt lấy tay Khương Ly, thế nhưng tốc độ của cô gái nhỏ nhanh hơn, chạy tới bên cạnh Trịnh Liêm, chắc cũng đã chuẩn bị tinh thần hiến thân, cô còn vô cùng nghĩa khí nói với đại ca: “Anh đưa tôi đi vào, như vậy là có thể hoàn thành nhiệm vụ phụ rồi.”
Người đàn ông cao lớn đĩnh bạt đứng trên thềm đá, giày da màu đen dính máu tươi, ánh mắt sâu xa nhìn cô gái chỉ cao tới bả vai mình, rõ ràng đang sợ muốn chết nhưng còn cố cười, gương mặt đầy vẻ ngu đần đáng thương… nhưng cũng đẹp động lòng người.
“Sẽ chết sao?”
Khương Ly sửng sốt, vị đại ca lạnh lùng kiệm lời này ăn nói thẳng thừng quá, cô cắn môi cười, mắt long lanh.
“Tôi không biết, chắc là không đâu.”
“Khương Ly!”
Lam Lam đi tới, bất chấp cánh tay đầy máu, chắn trước mặt hai người. Chị ấy biết rõ vật hiến tế là Khương Ly, nếu cô không đi, Phật tử sẽ không bao giờ biến đổi thành Tà Thần, cũng có nghĩa trò chơi này sẽ không ngừng lại, bọn họ sống chỉ để chờ một kết quả —— cái chết.
Nhưng để Khương Ly đi vào hoàn thành nhiệm vụ, có lẽ bọn họ sẽ có thể sống nhưng vật hiến tế thì sao?
Khương Ly không cho chị ấy thời gian nói chuyện, đi lên phía trước yên lặng ôm Lam Lam, xoay người túm chặt tay Trịnh Liêm, thúc giục anh ấy đi mau… gương mặt anh tuấn của người đàn ông lạnh như băng, cuối cùng vẫn đi theo cô.
“Từ từ, tôi vừa nhớ ra một chuyện.”
Nói xong câu đó, Khương Ly quay đầu nhìn về phía Chu Phù Sinh đứng bên cạnh, sau đó chạy qua, đột ngột đưa chân ra khi đối phương còn đang ác ý trừng cô, hung hăng đá về phía thằng em của gã!
“A!!!”
Trong Phật viện tĩnh lặng lập tức vang lên tiếng kêu gào xé lòng của đàn ông, một hồi lâu cũng không ngừng lại.
Bởi vì quá mức hả giận, Khương Ly
còn nhân cơ hội đạp thêm mấy đá, lúc trước không đá Lý Ích với Chương Hằng được, lần cuối cùng này phải bù đắp tiếc nuối, cô phủi váy, hài lòng xoay người rời đi.
“Được rồi, đi thôi.”
Lam Lam: …
Trịnh Liêm: …
—————
Tác giả ps: Chương sau cho ăn thịt nhó ~

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.