Bởi vì nhiệm vụ phụ bùng nổ của Khương Ly có thêm ký hiệu đặc thù, khiến hai người chơi có kinh nghiệm nhận định cô sẽ chết không cần nghi ngờ gì, thậm chí còn sẽ chết rất sớm, bọn họ cũng dứt khoát lười nghe nhiệm vụ phụ của cô là cái gì. Khương · bia đỡ đạn · Ly không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Nói thật, cô thật sự không có dũng khí kể ra nhiệm vụ đen tối như thế trước mặt vô số đàn ông phụ nữ ở đây đâu, cô rất hâm mộ những nhiệm vụ nghe có vẻ rất bình thường của họ. “Đã có nhiệm vụ tìm thấy chùa trong núi rồi thì chúng ta lên núi đi, hiện tại không có biện pháp biết thời gian cụ thể, chẳng may trời tối không có chỗ trú thân thì rất nguy hiểm.” Không có thời gian thực, không có manh mối của Tà Thần, mỗi người có mỗi nhiệm vụ phụ kỳ quái khác nhau, mắt thấy bầu trời âm u quỷ dị, sương khói bốn phía cũng lặng lẽ tới gần họ. Chương Hằng trực tiếp đề nghị lên núi, trò chơi thần quái kinh dị, rất khó hoàn thành nhiệm vụ trong ngày một ngày hai nên bọn họ cần một nơi trú chân. Mà chùa, nghe có vẻ rất đáng tin cậy. Khương Ly ngẩng đầu nhìn con đường núi uốn lượn lót đá kia, trong lòng có nỗi sợ không tên, chùa ư… thật sự không thấy đâu. Nhưng cô cần phải đi theo, dù sao Phật tử có thể đang ở chùa. 10 người xếp hàng trước sau vào núi, người đi đầu là Chương Hằng, ở cuối là Chu Phù Sinh, Khương Ly đứng ở chính giữa, phía trước là một cô gái mặc váy dài trắng tên Đào Tuyết, phía sau cô ta là người phụ nữ công sở hơi lớn tuổi - Lam Lam. Mỗi bậc thềm đá không cao không rộng chỉ vừa đủ bước một chân, ai cũng cách nhau hai ba bước. Khương Ly vừa đi vừa nhìn dưới chân, thềm đá giống như được con người đẽo thành, phía trên còn để lại dấu vết thời đại, trong khe hở là rêu xanh và hoa dại không biết tên, hai bên đường dốc cũng mọc đầy cỏ lạ, phía xa còn có khe đá chảy nước róc rách. .Loại cảm giác này giống như đi dạo trong công viên rừng rậm vào ngày nghỉ vậy. Đương nhiên không phải ai cũng nghĩ thoáng như Khương Ly, bọn họ bước một bước cũng vô cùng thận trọng, dù gì Chương Hằng cũng nói có thể chết bất cứ lúc nào mà. Đi được khá xa, Khương Ly ma xui quỷ khiến quay đầu lại nhìn xuống chân núi, theo lý thuyết thì nhìn từ trên đây vẫn sẽ thấy được nơi họ vừa đứng, thế nhưng lại không có thứ gì cả, lối vào cũng như bị khoá lại, có cây có cỏ nhưng lại không còn đường về. Cô không dám nhìn nữa, vô cùng cẩn thận cầm chặt ly trà trái cây trong tay, hiện tại cô mới biết thì ra run rẩy vì sợ hãi là thứ không thể kiềm chế được. Đến khi tiến vào trong núi, Khương Ly phát hiện những cái cây kia cũng thay đổi, khi nhìn ở dưới chân núi thì chúng giống tán cây ngày mùa thu, lúc này lại bắt đầu rậm rạp một cách dị thường, ánh sáng vốn đã tối tăm lại càng tối hơn, dường như không thể nhìn thấy sương đen phủ kín bầu trời. Không có tiếng chim hót hay tiếng kêu vang của côn trùng. Không có tiếng gió khiếp người. Ngay cả dòng nước đang chảy… cũng không có âm thanh. Yên tĩnh như chết, yên tĩnh đến nỗi chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân và nhịp thở dồn dập của bạn đồng hành, trời đất rộng lớn như vậy dường như chỉ còn họ - những người không biết sống chết ra sao. Để tăng thêm can đảm, có người mở lời phá vỡ sự tĩnh mịch quỷ dị này, hỏi Chương Hằng về trò chơi, sau đó mấy người mới chơi đi phía trước cũng lớn tiếng nói mấy lời, có người tò mò sau khi vượt ải sẽ phần thưởng gì, có người suy đoán phải làm thế nào để hoàn thành nhiệm vụ vượt ải, còn có người đang mắng chửi không ngừng, vì sao lại xui xẻo bị kéo này trò chơi quỷ quái này chứ. Đương nhiên, cũng có người nghi ngờ Chương Hằng, một trò chơi rách nát thật sự có thể khiến họ chết ở hiện thực luôn ư? Đào Tuyết đi phía trước Khương Ly vẫn luôn không mở miệng, bả vai mảnh khảnh hơi run rẩy, mặc sườn xám chân mang giày xăng đan nên nghiêng ngả lảo đảo, rất nhiều lần xém chút là té ngã. Mắt thấy cô ta lại lảo đảo không vững lần nữa, Khương Ly vội vàng bước lên hai bước đỡ lấy. “Cẩn thận.” Nhưng Đào Tuyết bị cô nắm lấy cánh tay thì cứng đờ người, giống như bị đông đá, chậm rãi quay đầu nhìn về phía Khương Ly, ánh mắt lập tức càng thêm hoảng sợ, trực tiếp trở tay hất mạnh Khương Ly ra, cắn răng hoảng loạn xoay người đi, cơ thể càng run rẩy lợi hại hơn. Cô ta không phát một âm thanh nào bởi vì nhiệm vụ phụ của cô ta là [Suỵt, không được nói chuyện].