Huyết Danh Đồ Của Đêm

Chương 57: Bắt Cóc



Chương 57: Bắt Cóc

Sáng hôm sau, mặt trời vừa nhô lên khỏi dãy nhà cũ kỹ, ánh sáng chiếu rọi vào bãi rác nơi những núi phế thải chồng chất khắp nơi. Tiếng ồn ào của bọn trẻ vang lên từ xa, như những bóng dáng nhỏ bé lấp ló nơi đầu con hẻm dẫn vào bãi.

Tụi nhỏ kéo đến đông đúc, từng nhóm chen chúc nhau, với khuôn mặt đầy hy vọng và ánh mắt trông chờ. Nhưng hôm nay, cảnh tượng không mấy khác những ngày trước – đám bảo vệ của Toàn vẫn đứng chắn ngang, ánh mắt lạnh lùng, tay khoanh trước ngực, sẵn sàng ngăn cản bất kỳ đứa nào cố gắng vượt qua.

Một thằng nhóc mặt mày nhem nhuốc, gầy nhẳng nhưng đầy gan góc tiến tới trước, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào tên bảo vệ:

“Chú ơi, bọn cháu chỉ muốn vào nhặt chút phế liệu thôi… Chúng cháu sẽ ra nhanh mà!”

Tên bảo vệ hừ lạnh, giơ tay đẩy cậu bé lùi lại, giọng cộc cằn:

“Cút đi! Tụi mày không được phép vào đây nữa, hiểu không? Về mà tìm chỗ khác mà nhặt nhạnh đi!”

Những đứa trẻ lùi bước, nhưng đôi mắt vẫn ánh lên vẻ quyết tâm. Chúng bàn bạc nhỏ to, rồi vài đứa can đảm lén lút luồn lách vào từ những chỗ khuất quanh bãi, hy vọng không ai để ý. Nhưng mọi lối vào đều có người canh gác. Một cậu nhóc chỉ vừa len qua được hàng rào thì ngay lập tức bị kéo ngược lại, gã bảo vệ dùng sức mạnh ghì chặt cậu xuống đất.

Tiếng la thất thanh của cậu nhóc khiến bọn trẻ khác hoảng hốt, nhưng cũng làm dậy lên cơn tức giận trong ánh mắt của những đứa lớn hơn. Một đứa con gái, chừng 13 tuổi, thân hình gầy guộc nhưng cứng rắn, chạy lên trước, đối diện với gã bảo vệ:

“Chúng cháu đâu làm gì sai? Đây là chỗ mà bọn cháu kiếm sống. Các chú không có quyền đuổi bọn cháu!”

Gã bảo vệ cười nhạt, rồi không ngần ngại giơ tay đẩy mạnh cô bé, khiến cô ngã nhào xuống đất, khuỷu tay trầy xước đỏ ửng:

"Đừng để tao phải nói lần thứ hai! Đây không phải chỗ bọn mày kiếm ăn, hiểu chưa?”

Toàn đã sớm đến bãi rác, đứng đó từ lâu. Hắn khoanh tay trước ngực, khuôn mặt hầm hầm, ánh mắt đanh lại như lưỡi dao, nhìn thẳng vào đám trẻ con đang tụm lại bên ngoài cổng bãi rác.

Đám trẻ ăn mặc rách rưới và nhưng sự bướng bỉnh của bọn chúng làm hắn tức giận. Toàn đưa mắt hướng về phía nhóm bảo vệ rồi gật đầu nhẹ, đám bảo vệ hiểu ý ngay lập tức. Vài tên to lớn với nét mặt hằm hằm tiến về phía trước, không hề tỏ vẻ chần chừ.



Đám bảo vệ bắt đầu xua đuổi, tiếng la hét, khóc lóc, cùng những bước chân chạy thục mạng của lũ trẻ vang lên hỗn loạn. Một vài đứa trẻ gan lì nhất vẫn cố chen vào, nắm chặt hàng rào mà níu lại, ánh mắt nài nỉ như cố xin được phép vào trong, nhưng đáp lại chúng chỉ là những cú đẩy mạnh và những tiếng quát đầy uy h·iếp.

Toàn khoanh tay nhìn cảnh tượng ấy với sự lạnh lùng tàn nhẫn. Cơn giận trong lòng hắn sục sôi khi thấy vẫn còn vài đứa cứng đầu không chịu từ bỏ. Hắn nghiến răng, giọng khàn đục mà sắc lẻm như tiếng dao cứa vào không khí, gằn lên từng chữ:

"Đuổi hết đi! Đứa nào còn vào được thì cho nó bài học nhớ đời!"

Đám bảo vệ nghe vậy liền mạnh tay hơn. Những cú đẩy, cú đá, và cả tiếng gậy gộc quật xuống khiến lũ trẻ đau đớn rên rỉ. Trước b·ạo l·ực vượt trội, lũ trẻ túm tụm nhau dắt díu ra khỏi bãi, kẻ ôm mặt, người ôm chân, nét mặt hoảng loạn. Nhưng dù cố lết đi, không ít đôi mắt vẫn ngoái lại, ánh mắt đỏ hoe, tràn ngập căm phẫn và oán trách.

Những đứa trẻ cứng đầu cuối cùng cũng rời khỏi bãi rác, Toàn lạnh lùng nhìn theo bóng chúng

trong lòng tự thấy thỏa mãn. Nhưng chính lúc đó, điện thoại trong túi rung lên. Hắn rút ra, màn hình hiện lên một tin nhắn mới.

“Ông đã vượt quá giới hạn! Chuẩn bị mà nhận lấy hậu quả đi!”

Toàn đứng c·hết lặng, một cơn rùng mình ớn lạnh trườn dọc sống lưng. Hắn siết chặt điện thoại trong tay, ánh mắt đảo quanh, gấp gáp lướt qua từng ngóc ngách, từng bóng người. Xung quanh chỉ có đám vệ sĩ đang thản nhiên đứng đó, không một ai khả nghi lọt vào tầm mắt. Nhưng Toàn cảm nhận rõ ràng – đối phương đang ở rất gần, lặng lẽ quan sát, ẩn mình đâu đó, như thể mọi cử động của hắn đều đã bị nắm bắt.

Suốt cả ngày, Toàn ngồi trong văn phòng nhưng không lúc nào yên. Tâm trí hắn chẳng bám nổi vào đống giấy tờ công việc đang chất đống trên bàn. Hình ảnh những dòng tin nhắn mập mờ đầy đe dọa chẳng chịu buông tha. Hắn đã thử gạt đi, nhưng cảm giác bất an vẫn bám riết, như bóng đen len lỏi trong mỗi suy nghĩ.

Cuối cùng, không chịu nổi nữa, Toàn bật dậy, cầm lấy chìa khóa và rời khỏi văn phòng, phóng xe thẳng đến trường mẫu giáo. Hắn đến nơi sớm hơn thường lệ, chiếc xe đậu ngay ngoài cổng trường, động cơ vẫn chưa kịp tắt mà Toàn đã vội vàng bước xuống, đôi mắt căng thẳng dò xét xung quanh. Vừa nhìn thấy bóng cô giáo dẫn đám trẻ ra từ lớp học, hắn mỉm cười và tiến nhanh về phía đó, lòng nóng như lửa đốt.

“Ồ, hôm nay anh Toàn đến sớm thế!”

Cô giáo trẻ ngạc nhiên, đôi mắt hơi nhướn lên như đợi một lời giải thích. Toàn chỉ cười gượng gạo, cố trấn tĩnh lại khi ánh mắt vô tình thoáng qua đám trẻ con đang chơi đùa quanh sân.

“À… ừm, hôm nay nhà có chút việc nên tôi tranh thủ qua đón sớm chút” Toàn đáp, cố tỏ ra nhẹ nhàng.

Ngay lúc đó, con gái hắn từ đám bạn nhảy chân sáo chạy đến, ánh mắt lấp lánh khi thấy cha mình:



“Ba! Ba đến sớm đón con hả?” Con bé reo lên, nhảy cẫng lên đầy hớn hở, rồi nhào vào vòng tay của hắn.

Toàn cúi xuống, đón con bé vào lòng, không kìm được mà ôm chặt lấy, cảm nhận sự nhẹ nhõm lướt qua từng dây thần kinh:

“Ừ, ba đến đón con đây!”

Toàn nói, giọng dịu dàng, một tay vỗ nhẹ lưng con, tay kia khẽ vuốt mái tóc mượt mà của con bé.

“Bé Nhi hôm nay học gì vui không?”

Toàn hỏi, đôi mắt ngắm nhìn con bé với ánh mắt tràn đầy yêu thương.

“Dạ vui lắm ba! Hôm nay con tô được một bức tranh rất đẹp! Con tô một con thỏ màu hồng, rồi cô giáo khen con nữa!”

Bé Nhi ríu rít kể, đôi mắt lấp lánh niềm vui, khuôn mặt rạng rỡ như ánh nắng.

“Vậy hả? Con ba giỏi quá!”

Toàn cười, tay vuốt nhẹ lên má con, cảm giác bình yên len lỏi trong lòng. Nhìn con bé vui vẻ như thế, mọi nỗi lo lắng cũng tạm thời tan biến, chỉ còn lại niềm hạnh phúc giản dị mà sâu sắc. Hắn chợt nhận ra mình có thể làm mọi thứ để bảo vệ nụ cười này.

“Ba ơi, mình đi ăn kem được không?”

Bé Nhi nắm tay cha, lay lay nhẹ, đôi mắt tròn xoe nhìn hắn đầy chờ đợi.



Toàn cười khẽ, không suy nghĩ nhiều, đáp lại ngay:

“Được chứ. Hôm nay ba sẽ thưởng cho Bé Nhi”

Hai cha con dắt tay nhau đi qua những dãy phố, cùng vào công viên gần đó. Toàn mua cho con một cây kem vị dâu mà con bé yêu thích. Vừa cầm cây kem, Bé Nhi vừa tung tăng chạy nhảy quanh bãi cỏ, chân lon ton chạy chỗ này, dừng chỗ kia để ngắm hoa lá.

“Ba nhìn này! Hoa đẹp quá!”

Con bé quay lại khoe, giọng lảnh lót.

“Ừ, con thích hoa này không?”

Toàn ngồi trên ghế đá, nhìn con bé với ánh mắt đầy âu yếm.

“Dạ thích! Con sẽ mang về tặng mẹ luôn!”

Con bé cười khúc khích, đôi tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng nâng những cánh hoa mềm mại.

Toàn ngồi đó, dõi theo từng cử chỉ của con gái, cảm giác nhẹ nhõm và yên bình chưa từng có..

Nhưng khi con bé chạy ra xa thêm một chút để nhặt một cành hoa, tâm trí Toàn bất giác lại trở về với những tin nhắn bí ẩn và đe dọa gần đây. Hắn thẫn thờ nhìn ra phía xa, lạc vào dòng suy nghĩ nặng nề mà quên mất mình đang ở đây vì điều gì.

Trong giây phút đó, một cảm giác bất an chợt ập đến, nhưng khi hắn quay lại thực tại, ánh mắt bỗng quét khắp công viên mà không thấy con gái đâu.

“Bé Nhi!”

Tim Toàn như bị ai bóp chặt. Hắn đứng bật dậy, hoảng loạn nhìn quanh sân chơi, đôi mắt lo lắng lướt qua từng bãi cỏ, từng gốc cây. Cô bé đâu rồi? Đầu hắn quay cuồng, hoảng loạn thực sự, bàn tay mồ hôi ướt đẫm.

“Bé Nhi! Bé Nhi!”

Toàn gọi lớn, giọng run rẩy, nhưng chẳng ai đáp lại. Những người xung quanh chỉ nhìn hắn một cách khó hiểu. Cảm giác sợ hãi siết lấy tim hắn, như một nỗi kinh hoàng mà hắn chưa từng trải qua.

Đúng lúc đó, tiếng chuông điện thoại vang lên. Hắn giật bắn người, bàn tay run run lấy điện thoại ra khỏi túi. Trên màn hình hiển thị một số lạ. Toàn nhìn chăm chăm vào chiếc điện thoại, cảm giác lo sợ còn hơn khi đối mặt với c·ái c·hết bỗng chốc dâng trào.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.