Khu Bảo Tồn Loài Người

Chương 5: Kinh hãi




Rồi cơ hội cũng đã đến, các bô lão đã ai làm việc nấy, người trông trẻ thì vào xếp đám lóc nhóc đang bò lổm ngổm lại một chỗ, người trông lửa đang ủ lại than không cho lửa bùng lên mạnh, những người còn lại đang cặm cụi mài đá, hai người gác cửa hang thì không rõ là đang nhìn xa xăm hay lim dim ngủ.

Trông thấy mọi người đã vào trạng thái lí tưởng, không ai để ý dến mình nữa, hắn lặng lẽ lò dò xuống cửa hang, cửa hang hơi thoải xuống nhưng không quá dốc nên hắn không khó khăn lắn để lần mò đến gần.

Khi còn cách cửa hang 3 mét, hắn mới có thể vượt qua tán rừng phía trước và nhìn thấy bầu trời. Hắn không quá ngạc nhiên vì biết trên thế giới có nhiều rừng cây rất cao to.

Bầu trời đây rồi, vẫn là bầu trời xanh thẳm ấy, trời xanh không một gợn mây, gió lùa qua cửa động nhẹ nhàng, hắn mê li nhìn bầu trời xanh như thể lần đầu tiên thấy một bầu trời xanh đến vậy, mà cũng đúng, ở kiếp này thì đây là lần đầu tiên của hắn.

Sau một hắn nhắm mắt lại rồi mở mắt ra để nhìn kĩ lại khoảng trời trong xanh lần đầu tiên trong đời này, bất chợt hắn thấy một cái máy bay đang bay đến hướng hắn, có lẽ vì bay từ hướng đối lập đến nên hắn chưa nghe thấy tiếng động cơ ù ù.

Mừng húm trong lòng, đã có máy bay bay qua, tức là khu vực này cũng nằm trên một đường bay nào đó. Mà có vẻ như đây là máy bay tầm thấp, không phải máy bay chở khách loại lớn, vì nếu tầm bay 10km trên cao thì hắn không thể nhìn thấy rõ như thế được, thấy vậy hắn càng mừng hơn, đã máy bay tầm thấp thì không thể là chặng bay dài được, cơ hội trở về với văn minh của hắn sẽ càng lớn hơn, thời gian cũng sẽ càng ngắn hơn nữa.

Đang mê li khi nghĩ về tương lai sắp tới và tưởng tượng sự háo hức của thế giới người văn minh khi thấy một bộ lạc nguyên thủy, tưởng tượng sự ngạc nhiên và thán phục của họ với khả năng làm quen môi trường, học ngoại ngữ và tiếp cận internet của mình, hắn nghe thấy mẹ hắn ở đằng sau hét lên. Hắn quay lại cười với mẹ hắn, ra hiệu đừng có sợ, hắn không ngu mà nhảy ra ngoài động đâu.

Tiếng hét của mẹ hắn làm cho mọi người trong động giật mình, mọi người cũng nhao nhao nhìn lại tìm hiểu nguyên nhân. Hai người gác cửa cũng giật mình tỉnh lại, lúc đó, mẹ hắn đã kịp lao đến bế bổng hắn và ôm chạy vào động.

Hắn đang ngạc nhiên không hiểu tại sao mẹ hắn lại phản ứng dữ dội đến vậy, hắn còn cách cửa hang 1 đoạn rất xa mà, chưa kể ngoài cửa hang cũng chìa ra ngoài thêm 1 đoạn nữa, hắn rất an toàn.

Sau khi thấy hắn được bế đi, hai người gác cửa vội vàng thò đầu ra ngoài hang nhòm ngó gì đó. Một giây sau, một tiếng hô hét còn to hơn xuất hiện. Hắn hiểu được, hai người gác cửa cùng hét lên, “nó xuống, chạy chạy nhanh” rồi vội vàng cầm vũ khí của mình vọt lên sâu hơn trong động.

Một dấu hỏi to choán hết não bộ của hắn hiện tại, hắn chỉ đứng ra cửa ngắm bầu trời chưa đến một phút, có phải phản ứng nghiêm trọng thế không. Nó là cái gì, thời đại này làm gì có con thú săn mồi nào dám đối đầu trực diện với loài người nữa nhỉ?

Hay là mọi người nhìn thấy máy bay đang bay đến nên nhầm tưởng là thứ gì đó tấn công, có lẽ hắn phải sớm phổ cập lại tri thức cho bộ lạc mới được.
Tư duy theo quán tính của một người hiện đại khiến hắn không thể hiểu nổi tình huống hiện giờ của mọi người.

Hai người gác cửa sau khi chạy vào tầm 5 mét đã quay đầu lại giơ vũ khí ra ngoài có vẻ như chuẩn bị chiến đấu với thứ gì đó sắp vào trong hang, vũ khí của họ là hai cây gỗ dài qua đầu, trên đỉnh cũng được buộc một khối đá có dầu nhọn, với con mắt của hắn, vũ khí đó thô sơ đến không thể thô sơ hơn được.

Thời đại này mà còn chưa tiếp xúc với đồ kim loại, cũng chưa biết dùng đồ gốm sứ để nấu nướng và đựng nước, bộ lạc này còn lạc hậu hơn cả những gì hắn tưởng tượng, không hiểu sao có thể tồn tại đến bây giờ.

Mặc kệ hắn nghĩ gì, mọi người cũng không biết, có biết cũng chẳng ai quan tâm. Hiện tại, ai cũng hồi hộp nhìn ra cửa động chờ một điều gì đó sắp đến.
Mười giây sau, roẹt roẹt... một tiếng chói tai vang lên, giống như tiếng vật cứng gì đó cào vào đá, sau đó là gió mạnh tấp thẳng vào mặt. cách cửa động khoảng 10 mét gió mạnh cũng thổi phần phật cuốn theo cát bụi qua mặt hắn.

Cố gắng mở mắt sau khi cơn gió tập kích bất ngờ đã qua, hắn cũng ngạc nhiên không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, cửa động bị một cái gì đó to lớn bịt kín, trong động gần như rơi vào trạng thái tối om. Hắn đang cố gắng phân tích xem có cái gì có thể gây ra điều này, rồi ánh sáng cũng ló vào, có vẻ như cái thứ bịt cửa động đã rời đi, hắn thấy mọi người lại càng trở lên thận trọng.

Đột ngột, một cái đầu chim to lớn thò vào, giây phút nhìn thấy cái đầu chim, hắn đã đứng hình. Não của hắn đang chết máy vì quá shock, hắn nghĩ, hắn vừa gặp ảo giác. Hắn nhắm mắt lại, lần nữa mở mắt ra, cái đầu to lớn vẫn ở đó. con mắt to như cái nắm đấm sắc lẹm đang đảo quanh quan sát. Bất chợt, nó duỗi cổ mổ về một người gác cửa đứng gần nhất, nhưng không với tới, nó lại rụt đầu về.

Đám lìu tìu xụi lơ ngồi xụp xuống, mẹ hắn cũng ôm chặt lấy hắn, trẻ con đứa nào đứa lấy im thin thít như thịt nấu đông. Cả hang động bỗng chốc tĩnh mịch, hắn chỉ nghe tiếp tim đập thình thịch.

Sau lần tấn công đầu tiên không hiệu quả có vẻ như nó cũng không mặn mà lắm với việc kiên trì tấn công tiếp, hoặc nó biết có đợi thêm cũng vô dụng, liếc mắt nhìn ngắm đám con mồi một lần nữa rồi nó quay đầu lại nhảy một cái biến mất khỏi tầm nhìn, vài giây sau một bóng đen thoáng qua rồi mất hẳn. Mọi thứ lại trở lại yên tĩnh như.

Chỉ một lát sau đó, một người canh cửa lò dò đi ra một cách cẩn thận, sau khi xác định con chim chắc chắn đã rời đi liền quay lại báo với mọi người.

Đến lúc này mọi người cũng mới thở phào ra một hơi, dù ai cũng kinh hãi nhưng không có biểu hiện gì của việc quá bất ngờ, giống như việc này vẫn thường xuyên diễn ra vậy. Không ai trách cứ hay quát mắng hắn, chỉ một lát sau đã ai vào việc đấy như chưa hề có cuộc tấn công lúc vừa mới rồi.

Mẹ hắn vẫn ôm hắn thật chặt, hắn cảm nhận rõ mẹ hắn đang lo lắng cho hắn, tình mẫu tử đúng là đã được in vào bản năng của tất cả các loài động vật chứ không riêng gì con người, mẹ luôn sẵn sàng xả thân để bảo vệ con cái trong bất cứ trường hợp nào, nó cũng chưa từng thay đổi trong quá trình tiến hóa dài dằng dặc của lịch sử loài người.

Hiện tại hắn vẫn còn chưa tỉnh hồn lại sau khi nhìn thấy cái đầu chim khổng lồ kia. Mọi người hãy tưởng tượng một cái đầu với cái mỏ dài nhọn, đen bóng rất giống với đầu của chim ưng hiện đại, nhưng to gấp hàng nghìn lần. Chính là hàng nghìn lần. Hãy tưởng tượng cửa hang rộng và cao đều tầm 3m hình giọt nước, nhưng nó vẫn không thể chui lọt, chỉ có thể thò đầu vào tấn công con người bên trong đủ để biết hình thể nó to lớn đến mức nào.

Hắn đã nhớ lại, chính là cái máy bay mà hắn đã mừng như điên khi nhìn thấy, nào phải cái gì máy bay, chính là con chim này khi thấy hắn thì lao xuống vồ mồi từ khoảng cách rất xa, không hiểu tốc độ của nó nhanh đến mức nào, khi hắn nhìn thấy còn xa như một cái máy bay, khi mẹ hắn hét lên và lao ra bế hắn vào rồi con chim chụp đến cửa hang chỉ trong khoảng một phút.

Lại thị lực của nó thế nào mà hắn vừa mò ra cửa hang động nó đã nhìn thấy rồi lao xuống. Mắt cú vọ cũng không quá thế này đi.

Giờ đây, hắn lại dao động rồi, mình còn ở trái đất thật ư? Trái đất lấy đâu ra con chym to tổ chảng như thế, loài chim săn mồi lớn nhất thế giới theo hắn nhớ thì xải cánh cũng 2-3 mét là hết cỡ rồi, giang cánh cũng có thể thoải mái bay vào trong hang.

Hay là mình đầu thai vào vương quốc người tí hon nhỉ, vì chẳng có cái gì để tham chiếu cụ thể nên đến hiện tại hắn cũng chưa biết chính xác kích thước những thứ hắn nhìn thấy, chỉ có cảm quan áng chừng mà thôi.

Giả sử, nếu người hắn nhỏ đi rất nhiều lần, thì cái hang chuột với hắn cũng là một hang động to lớn, con chuột cũng là loài thú khổng lồ, giống như con chim vừa nãy vậy.

Thẫn thờ với các suy nghĩ loạn cào cào trong đầu, mẹ hắn ôm hắn về phòng, nhét bầu sữa vào miệng hắn để an ủi lúc nào hắn cũng không rõ. Lại tì tụp theo bản năng 1 lúc, sau đó hắn lại thiếp đi.

Sau bữa trưa trong vô thức, hắn tỉnh dậy, thẫn thờ ngồi ở một góc, hai người già ngồi cửa ngó vào thấy hắn như vậy tưởng hắn bị sang chấn tâm lí nên cũng không nói gì thêm, ai lại làm việc người đấy, dọn dẹp thì đi dọn dẹp, mài đá thì lại mài đá, canh bếp lửa thì vẫn canh bếp lửa. Đám trẻ con như đã quên hết mọi chuyện xảy ra lúc sáng chơi nhốn nháo nhọn nhạo cả lên, ít nhất nếu không ra cửa hang, bọn chúng trong này cũng rất an toàn nên chẳng có gì phải lo lắng cả.

Chỉ có hắn và hai người canh cửa hang là lại ngồi thu lu một đống suy nghĩ sự đời. Hắn thấy, hắn phải tìm hiểu rõ cái thế giới bây giờ của hắn đang ở rồi mới lên kế hoạch tiếp cho tương lai được, nếu quả thật có bộ lạc người tí hon ở trái đất, tương lai hắn dẫn bộ lạc quay trở lại có khả năng rất cao sẽ trở thành chuột bạch trên bàn thí nghiệm chứ không phải sự chào đón với ánh mắt đầy mới lạ về bộ lạc người nguyên thủy nữa.

Nếu như thế thật thì đấy thực sự là một thảm họa đối với hắn. Con chym bự sáng nay đã nói cho hắn biết, có vẻ như hắn đã đầu thai vào một cái thế giới quái lạ nào đấy rồi.

Phải tỉnh táo lại, hắn đang tự nhủ trong lòng. Giờ sẽ chờ đến khi trời tối, hắn sẽ ra xem những người trưởng thành trong bộ lạc đi kiếm ăn về, thông qua những thứ thức ăn săn được hắn cũng sẽ phân tích ra được phần nào đó môi trường sống hiện tại, không còn mù tịt kiểu nghe nhạc đoán chương trình nữa.

Rồi hắn lại kiếm một nhánh cỏ ra luyện tập, hắn sợ theo thời gian hắn cũng sẽ quên mất những kiến thức mình đang nắm giữ trong đầu. Cái gì lâu không dùng đến đều sẽ phai nhạt theo thời gian, điển hình nhất là khả năng nói chuyện của hắn, dù đã rất cố gắng nhưng hắn vẫn chưa thể nói tròn tiếng hay phát âm cho rõ nghĩa.

Hắn biết, một phần do răng hắn chưa mọc đủ, mới có vài chiếc răng cửa nhú ra nên khi phát âm dễ bị lọt gió, cũng một phần do quá lâu rồi hắn chưa được nói chuyện. Suy nghĩ chỉ là suy nghĩ, khi thanh âm phát ra khỏi miệng, đó mới chính thức là tiếng nói.

Khi học tiếng anh hắn đã quá rõ nguyên tắc này. Nếu hắn chưa phát âm ra bằng miệng, thì chưa thể nói là hắn đã nắm giữ ngôn ngữ này được. Nghe hiểu và nói ra là hai chuyện khác nhau hoàn toàn.

Hắn đã quyết định, hắn sẽ tập nói chuyện với mẹ hắn mỗi tối và hỏi dần về các vấn đề mà hắn cần phải biết càng sớm càng tốt, nếu không kế hoạch của hắn sẽ sai lầm, không thể thực hiện được, suy nghĩ nhiều chỉ lãng phí thời gian mà thôi.


Đô thị sinh hoạt nhẹ nhàng, ấm áp, ba ba toàn tài, con gái 7 tuổi thông minh, hiểu chuyện, dễ thương, các mẹ nuôi có năng lương, tất cả có tại

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.