Khu Bảo Tồn Loài Người

Chương 3: Vỡ mộng




Thế rồi, ngày đó cũng đến, hắn cảm thấy ngày mình hoàn toàn hồi phục cũng sắp đến rồi.

trong một buổi tối mưa gió bão bùng, sét đánh ngang trời cuồng phong gào rít. Tiếng một người phụ nữ thở dốc, rất nhiều người quây xung quanh nhòm ngó, tiếng xì xào ồn ào, hắn nghe loáng thoáng có nhiều người cùng hô lên “ra” “ra” “ra”, hắn cũng rất cố gắng điều khiển tay chân để đứng lên, bước ra khỏi bồn dung dịch. dù có bị làm tiêu bản nghiên cứu hắn cũng đồng ý, hắn quá chán cái cảm giác tối tăm không mở được mắt ra rồi, hắn muốn nhìn rõ người ngoài hành tinh như thế nào, có mồm ngang mũi dọc, tóc mọc đỉnh đầu hay không, khoa học kĩ thuật của họ phát triển ra sao mà có khả năng cứu mình từ cõi chết trở về.

Rồi mình đang ở đâu mà thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng thú rống gào thét. Hắn cố gắng quẫy đạp hoạt động tay chân nhằm làm quen cảm giác và lấy lại quyền điều khiển cơ thể, cảm giác rất yếu đuối, nhưng hắn tin hắn sẽ làm quen rất nhanh và phục hồi khả năng vận động sớm thôi.

Bất chợt, hắn cảm thấy đầu mình xiết chặt, sau đó là cả cơ thể, cảm giác giống như chui qua một cái ống cao su vậy, tiếp đến là một sự tự do thoải mái, cả cơ thể hắn đã thoát khỏi trạng thái bồng bềnh không khống chế được, cũng như cảm giác bó tay bó chân trong thùng đựng dung dịch rồi.

Hắn muốn cười to và tuyên bố hắn đã trở lại, hắn mở to miệng, hít một hơi thật dài, khôi phục lại hô hấp bằng chính lá phổi của mình, âm thanh xung quanh cũng trở lên rõ ràng, cảm giác thật thoải mái, hắn muốn rên rỉ, thực sự, mẹ nó thật thoải mái, hắn ngầm cho phép mình văng tục vài câu trong đầu.

Rồi từ từ, mọi tiếng ồn ào xung quanh như lắng lại, có vẻ như đám người ngoài hành tinh cũng đang chờ đợi giây phút hắn thức tỉnh, hay bọn họ đang thực hiện thí nghiệm về việc cải tử hồi sinh, phục hồi cơ thể cho người bị rơi xuống vực nhão nhoẹt như hắn, thế nên hắn mới được cứu vớt, vì chẳng mấy ai dám nhảy xuống vực hiến thân cho khoa học một cách vô tư như thế cả. Một ý nghĩ chợt thoáng qua trong đầu hắn.

Mặc kệ nó, đến đâu thì đến, dù gì cũng là người chết qua một lần, sợ cái chim, chí ít cũng phải mở mắt nhìn xem ai là người cứu mình đã. thế rồi hắn từ từ mở mắt.
Ánh sáng cũng không chói lòa như hắn sợ, mặc dù rất rất lâu hắn không nhìn thấy ánh sáng nhưng khi hắn mở mắt ra cũng không đến nỗi bị chói mù.

Đập vào mắt hắn là một đỉnh động đá, xung quanh là một vách đá, xa hơn chút nữa có một đám người đang ngó đầu vào nhòm ngó, tóc tai xồm xoàm, mắt rất sáng, lòng đen lòng trắng rõ ràng, và răng cũng rất trắng. Ánh sáng được phát ra có lẽ là từ một đống lửa, nên mọi thứ cũng có vẻ nhập nhèm.

Rồi, hắn thử giờ tay lên, nhưng nhìn thấy là cái gì? Một bàn tay nhỏ bé đỏ hỏn, da nhăn nheo. Chợt 1 tia chớp lóe lên trong đầu hắn, rồi hắn khóc, hắn thật sự khóc. Một cánh tay đưa hắn bế lên, môi hắn cảm thấy có cái gì đó mềm mềm cọ vào, hắn há miệng ngậm vào rồi mút 1 cái theo bản năng, một dòng sữa tuôn ra đầy trong miệng. Rồi hắn nhận mệnh, ngưng khóc, tập trung vào công việc của mình. Tiếng tì tụp bắt đầu vang lên, mọi người thấy hắn đã khỏe mạnh liền giải tán một cách nhanh chóng.

Sau khi no xôi chán chè, hắn nằm lim dim trong vòng tay mẹ hắn, một người phụ nữ cũng bẩn không kém những người khác, nhưng ít nhất, chỗ hắn vừa bú sữa đã được rửa sạch sẽ trước khi cho hắn ăn bữa ăn đầu tiên rồi.

Khi có thời gian xâu chuỗi các sự kiện sau khi ý thức của hắn chìm đắm trong hắc ám và không có cảm giác gì, hắn thực sự chấp nhận sự thật, hắn đầu thai rồi.
Chẳng có thần tiên nào, cũng chẳng có người ngoài hành tinh với khoa học kĩ thuật phát triển nào cả.

Hắn đầu thai, tin tốt là hắn vẫn còn nguyên ý thức và kí ức kiếp trước, tin xấu là hắn không biết đầu thai phải một bộ lạc nào đó trong rừng sâu núi thẳm, có lẽ ở Amazon, có lẽ một số rừng rậm châu á nào đó, vì sao không phải châu phi hay châu âu, đơn giản vì hắn nhìn rất rõ ràng, tất cả mọi người đều là da vàng, tuy có ngăm đen do cáu bẩn, nhưng tuyệt đối không phải đen như châu phi, cũng ko phải trắng như châu âu, hắn chỉ băn khoẳn giữa đỏ và vàng, vì thực tế hắn cũng chưa thấy người da đỏ ngoài đời bao giờ cả.

Mà rừng hoang núi thẳm vẫn duy trì bộ lạc sống trong hang như thế này, chỉ có rừng rậm nhiệt đới châu Á và châu Mĩ là phù hợp. Rất nhanh hắn đã phân tích ra tình hình và vị trí của mình hiện tại. Nếu hắn được sinh ra ở bất cứ quốc gia nào trên thế giới đều tốt, hắn tự tin chỉ sau 2 năm hắn sẽ thành thần đồng nổi tiếng khắp thế giới, nói thành thạo ít nhất 2 ngoại ngữ, là tiếng Anh và tiếng Việt, dĩ nhiên tiếng mẹ đẻ chưa chắc đã thành thạo, lại nắm trong tay nhiều loại ngôn ngữ lập trình với cấp bậc chuyên gia, chỉ cần tưởng tượng thôi hắn đã thấy tương lai rực sáng.

Nhưng bây giờ thì sao? Hắn đang ở trong hang với một đám đông người nguyên thủy. Hiện tại hắn đang ở trong một khu vực được quây lại, hắn không rõ bên ngoài thế nào, có bao nhiêu người, hắn cũng không biết cánh rừng này có biệt lập và xa nền văn minh hay không, nếu trong lục địa thì còn tốt, nếu là một đảo hoang nào đó thì hắn có tài năng bằng trời cũng chấm hết. Chờ đầu thai lần tới đi là vừa. Vừa buồn vừa nghĩ cho số phận hẩm hiu của mình.

Dù hắn có than ngắn thở dài cỡ nào thì thời gian vẫn cứ trôi đi, Theo hắn nghĩ, nếu có một thứ được dùng làm vật tham chiếu trong vũ trụ, thì thời gian chắc chắn là sự lựa chọn hàng đầu. Nó là một hằng số bất biến với từng mốc tham chiếu giống nhau cho mọi chiều không gian. Haizzz, lại thở dài một lần qua đi, bỏ qua suy nghĩ triết học với thời gian và không gian, cơ thể trẻ sơ sinh hiện tại của hắn không cho phép hắn suy nghĩ quá nhiều, hắn lại thiếp đi, thời gian lặng lẽ trôi.

Sau hai ngày, cơn mưa nhiệt đới đã ngừng lại, cả cánh rừng lại trở lên sống động, các loài động vật rục rịch hoạt động trở lại, cuộc sống lại quay lại với đúng quy luật mà nó đang diễn ra: Thức dậy, làm việc, ăn và ngủ, nếu là mùa động dục nữa thì có thêm một hoạt động là “ba ba ba” hay thông tục hơn là “xxx” cho mọi người dễ hiểu.

Hắn vẫn được mẹ hắn ôm kĩ sưởi ấm và cho ăn mỗi khi hắn ọ ẹ. Hắn lại bắt đầu lên kế hoạch cho tương lai. Hiện tại hắn đã chắc chắn vị trí hắn ở hiện tại là một cánh rừng nhiệt đới khu vực châu Á, vì nét tương đồng ngôn ngữ của những người ở đây và tiếng Việt. Chỉ có những người có cùng nguồn gốc thì tiếng nói mới có thể có sự tương đồng.

Hiện tại hắn chỉ có thể ăn, ngủ, quan sát và lắng nghe. Cơ thể sơ sinh của hắn chưa có đủ khả năng để thực hiện những công việc phức tạp như nói chuyện hoặc thao tác cơ thể đi lại. Tóm lại, hắn vẫn phải chờ chu kì phát triển cơ thể tự nhiên như bao đứa trẻ khác, có chăng điểm khác nhau là mẹ thiên nhiên đã nhét một cái ổ cứng đầy dữ liệu vào máy tính, nhưng quá trình cài đặt vẫn diễn ra từ từ với thời gian là như nhau. Chẳng có gì ưu đãi ở đây cả.

Nhưng không sao cả, hắn đã chờ được từ khi mới bắt đầu đầu thai, thời điểm hắn bắt đầu cảm nhận được tim thai, tức là hắn đã nằm im chờ đợi trong 8 tháng liền, 8 tháng chờ đợi trong bóng tối, hiện giờ chỉ có ăn rồi ngủ, chẳng có gì làm khó được hắn.

Đồng thời, hắn cũng đang ngóng chờ xem có tiếng nói nào đó vang vọng trong đầu hay không, có đại lão nào giúp mình đầu thai với đầy đủ trí nhớ kiếp trước hay không? Hay có hệ thống nào đó tự nhiên online với âm thanh điện tử, với bảng thông số cá nhân như game online, với công pháp tu luyện, kì hoa dị thảo hay bất cứ cái gì mà hắn nghĩ ra được, hiện tại, hắn đang rất rảnh, khi chưa nắm bắt được hoàn cảnh của mình, thì mọi kế hoạch đều vô nghĩa. Nên hiện tại, hắn, Phạm Đại Nam đang cố gắng thử tất cả những từ khóa nhằm có thể kích hoạt hệ thống hoặc lão gia gia nào đó đang tiềm ẩn.

Từ 30 năm hà đông, 30 năm hà tây, đừng chê thiếu niên nghèo, hắn thử sang ta muốn làm ma đầu, ta muốn nghịch thiên, ta muốn làm giàu, ta muốn mạnh lên, ta muốn làm người tốt, ta muốn làm kẻ xấu, ta muốn thành tiên, ta muốn tiêu tiền... cuối cùng đến “vừng ơi mở ra” hắn cũng đã thử nhưng đều thất bại. Sau 2 ngày tiếp theo hắn đã dừng lại việc muốn kích hoạt hệ thống hay kêu gọi lão gia gia. Hắn tự nhủ chắc mình còn quá nhỏ, chưa phù hợp để kích hoạt hệ thống. Tạm thời bỏ qua vậy.

Đến tận đây, tất cả các mộng cảnh về cuộc sống thần tiên, về nghịch tập trang bức vả mặt, về cứu mĩ nữ lúc nửa đêm, về hệ thống không gì làm không được, về lão gia gia tùy thân hướng dẫn từng bước đi trên con đường thành cường giả... tất cả đều tan vỡ. Hiện thực phũ phàng là hắn đầu thai vào một bộ lạc 100 người, sống trong một hang động tại một khu rừng mưa nhiệt đới nào đó ở khu vực châu Á. Đấy là tất cả những gì hắn biết trong 4 ngày đầu chào đời.


Đô thị sinh hoạt nhẹ nhàng, ấm áp, ba ba toàn tài, con gái 7 tuổi thông minh, hiểu chuyện, dễ thương, các mẹ nuôi có năng lương, tất cả có tại

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.