Lâm Miên kinh ngạc nhìn anh: “Sao anh lại ở đây?”“Về nhà đi.” Trì Khâm nhìn thấy sự nghi ngờ trong mắt cô, cố ý tiến lại gần hơn, bóp nghẹt bầu không khí giữa hai người, giọng điệu không được tốt cho lắm: “Hay là tôi ngồi ở đây với em luôn? "Lâm Miên không nói một lời nào, cô vốn cho rằng Trì Khâm lạnh lùng cáu kỉnh, không coi trọng ai nên cũng không thèm làm mấy chuyện như vậy. Nhưng hiện tại cô cảm thấy người này khá là vô liêm sỉ. Cho dù cô có gọi anh là tên xã hội đen hay là tên khốn, Trì Khâm cũng sẽ im lặng mà không hề thay đổi sắc mặt.Lâm Miên ôm cặp sách vào trong ngực, không tranh cãi với anh nữa: “Tôi về nhà.”Thân hình cao lớn của chàng trai bước nhẹ một bước, chặn đường cô đi: "Cho dù em có vứt tờ giấy đó thì nó cũng không ảnh hưởng gì."Lâm Miên siết chặt cặp sách, không biết tại sao Trì Khâm chỉ nhìn tờ phiếu là biết mình muốn làm gì, cô cụp mắt nhìn xuống mũi giày của hai người đang đối diện nhau.Lần trước cô đã mua với giá sỉ được bán ở trung tâm thương mại, nhưng nó đã bị Yến Kinh giẫm lên, trên đó có một dấu chân xấu xí giống như chiếc áo lót màu trắng lần trước.Còn người trước mặt cô thì mang một đôi giày sạch sẽ và tươm tất, là thương hiệu mà cô thậm chí không thể mua được dù có làm việc bán thời gian một năm.Cô chậm rãi thở dài: “Tôi biết, đó chỉ là danh sách hoặc một chỉ tiêu thôi mà.”Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.Đó là thứ mà những người như họ có trong tầm tay.Cô có ghen tị không? Không, cô chỉ không tìm được chỗ để trút giận mà thôi.Trì Khâm không nhìn rõ biểu cảm khi cô cúi đầu, nhưng giọng nói của cô có vẻ không ổn.Anh vừa bỏ qua tiết tự học cuối cùng vì muốn quay về ngủ, khi đi ngang qua con hẻm này, anh nhìn thấy cô gái lần trước đánh Lâm Miên đang ngồi xổm ở đây, có vẻ bồn chồn, anh đoán rằng cô ta đang đợi Lâm Miên.Vì thế anh mới ở lại đây đợi một lát.Trì Khâm không muốn nghe cô cằn nhằn, liền vòng tay qua vai cô rồi đi về phía trước, dáng người cô gái tuy mảnh mai nhưng lại có thể chạm tới vai anh: “Phải làm gì với những khúc mắc đó sao? Chỉ cần kéo chúng ra và đánh cho chúng một trận thôi.”Lâm Miên cảm thấy thích thú trước sự đơn giản thô lỗ của anh: "Anh đúng là một tên khốn."Trì Khâm nén cười, nhận ra mình hơi bệnh, nếu không thì tại sao nghe khi nghe Lâm Miên mắng, anh lại cảm thấy dễ chịu như vậy. Anh thấy Lâm Miên quá ngoan ngoãn, khi mắng người khác cũng ăn nói nhỏ nhẹ.Nghĩ đến điều đó khiến anh cảm thấy hơi mất tập trung.Trong lòng Lâm Miên đang suy nghĩ điều gì đó, khi cô và đối phương vừa bước đến cửa, cô nhận ra khoảng cách giữa hai người có chút chênh lệch.Cô cúi người thoát ra khỏi vòng tay Trì Khâm, sau đó lẻn vào hành lang, để lại Trì Khâm đang nhìn theo bóng lưng cô, đột nhiên mỉm cười.Lâm Miên mở cửa ra, nhìn thấy đôi giày cao gót đặt ở lối vào, trong lòng thắt lại.Sau khi thay giày rồi bước vào, cô nhìn thấy một người phụ nữ nằm trên ghế sô pha, móng tay sơn màu sáng, quần áo xộc xệch tùy ý khoác lên người, khi nhìn thấy Lâm Miên đi vào, bà ta liếc nhìn cô.“Con đã ăn gì chưa?”Lâm Miên nhìn chằm chằm chiếc vòng cổ tinh xảo lấp lánh trên cổ bà ta, cô mím môi: "Con ăn ở căng tin trường, gần đây mẹ đi đâu thế?"Lâm Cẩm Nguyên không hề coi trọng câu hỏi của cô: “Con không cần phải lo lắng cho mẹ.” Sau đó bà ta vừa cười tươi vừa nghịch điện thoại.