Khí Vận Chi Tử, Phản Diện Chi Lộ

Chương 55: Ta Sẽ Không Đi



Chương 55: Ta Sẽ Không Đi

Thạch Vân đang muốn cởi chiếc yếm trên người nữ tử, liền nhận ra dị tượng phát sinh.

Xung quanh hắn không biết từ lúc nào, xuất hiện những cánh hoa đào.

Hoa đào mỏng manh, ở giữa còn điểm chút ánh bạc.

Đôi mắt gã nheo lại.

Đây vốn dĩ không phải hoa đào, mà là một loại vũ kỹ của Thiên Nguyệt Giáo, có tên Đào Hoa Am.

Gã từng thấy Như Nguyệt thi triển rất nhiều lần.

Chẳng lẽ là nàng tới ?

Gã quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy một nam tử mặc trường bào màu đen, chính là Âu Dương Huyền.

“Là ngươi ? Ngươi làm thế nào mà học được công pháp của Như Nguyệt ?”

Âu Dương Huyền không trả lời, ánh mắt quét qua khung cảnh trước mặt, lại nhìn thấy Lãnh Mục Hàm đang nằm gần đó.

Trong thoáng chốc, hắn đã hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Một luồng phẫn nộ dấy lên trong lòng.

“Cút !”

“Cút? Ngươi nghĩ mình là ai ?"

Thạch Vân cười lạnh, nếu không phải tiểu thư đã lập huyết thệ, không thể chủ động đụng tới hắn, gã đã sớm xử lý Âu Dương Huyền.

Tuy rằng cơ thể hiện tại đang trọng thương, nhưng thân là cường giả Hóa Hải Đệ Bát Tầng, sao có thể sợ hãi một tên kém mình tới năm cảnh giới.

Bàn tay đang muốn tiếp tục, trước mắt chợt xuất hiện một bão hoa đào đánh tới.

Một cánh hoa đào xẹt qua chiếc mặt nạ, để lại một vệt xước dài trên đó.

Thạch Vân chậm rãi quay đầu lại:

“Âu Dương Huyền! Đây là ngươi chủ động tìm c·hết”

Linh lực từ cơ thể gã bùng nổ, một tay quét ra, mặt đất dưới chân Âu Dương Huyền chợt chấn động.

Từ dưới lòng đất, một cái miệng rắn khổng lồ trồi lên muốn nuốt chửng hắn, lực trùng kích ngay cả Hóa Hải Đệ Thất Cảnh cũng phải chấn kinh.

Âu Dương Huyền mở ra Tốc Trọng Giáp, chân phải chỉ khẽ đạp liền tránh khỏi cú mổ của hắc xà, tay phải miết nhẫn trữ vật, phóng ra hai thanh phi đao màu lam nhạt đâm vào thân rắn.

Thân hắc xà làm từ kim thiết, cứng rắn vô cùng, không ngờ lại bị lưỡi đao xuyên ngọt như đậu hũ.

Hai thanh phi đao như hai cây thần châm, định trụ hắc xà xuống đất không cách nào cử động.

“Hoàng Khí Cực Phẩm?” – Ánh mắt Thạch Vân mở to vì kinh ngạc.

Một thanh Hoàng Khí Cực Phẩm có giá lên tới 30 vạn kim tệ, dù chỉ là một thanh cũng ngang với toàn bộ gia sản của hắn, vậy mà một tên công tử tam thập nhị thành lại sở hữu đến hai thanh.

Đây là cái khái niệm gì ?

Nhưng còn chưa chờ hắn định thần, từ trong người Âu Dương Huyền lại bay ra hai kiện trân bàn hình vuông.

Ngay khi vừa xuất hiện, linh lực từ bốn phía lấy nó làm trung tâm, bắt đầu hội tụ vào người Âu Dương Huyền, hai tay hắn bắt quyết, triệu hồi ra hơn tám tấm phù khác nhau.

Kim Phù như Tiễn, Hỏa Phù như Mây, Thổ Phù như Thạch, mỗi một tấm lại tương đương một chưởng của Hóa Hải Cảnh Tầng Mười.

Chỉ thấy hắn phất tay, một tấm phù đột nhiên phát sáng, hóa thành hàng chục hỏa cầu phóng tới gã họ Thạch.

“Tụ Linh Bàn cấp bậc Hóa Hải Tứ Phẩm ! Còn có phù chú cấp bậc Hóa Hải Cực Phẩm ?”

Thạch Vân lúc này đã hoảng đến ngây người, chưa nói tới đống phù chú, chỉ riêng Tụ Linh Trận đã có giá 18 vạn Kim tệ.

Tên này rốt cuộc lấy đâu ra nhiều tiền như thế.

“Khốn kh·iếp!” – Gã nào còn tâm tư chạm vào Lãnh Vô Yên, vội vã nhảy lùi lại, tế ra một tấm khiên hình tứ giác.

Hai khôi lỗi của hắn một cái bị phá hủy, một cái thì bị định trụ không thể cử động, chỉ có thể dùng pháp khí chống đỡ.

Tấm khiên này là một kiện Hoàng Khí Thượng Phẩm, tuy rằng uy lực không tệ, nhưng trước cơn mưa phù chú liền như cây non đón gió, đơn giản là không thể chịu được lâu.

Gã vừa phòng ngự, vừa không ngừng di chuyển, cố gắng tìm kiếm cơ hội phản kích. Nhưng Âu Dương Huyền giống như có thể đoán trước tương lai, bất cứ chỗ nào gã sắp đặt chân liền có ngay một tấm phù đánh tới.

Đến lần chống đỡ thứ bảy, từ dưới chân Thạch Vân bất chợt mọc lên hằng hà dây leo, bọn chúng tựa như những con thanh xà, quấn chặt lấy gã.

Chỉ nghe Rầm một tiếng, gã bị kéo xuống đất, tấm khiên cũng vì thế mà rơi khỏi tay.

Mất đi tầng này bảo hộ, bão lửa cùng mưa tên liền trút xuống như mưa.

Trong cơn nguy cấp, Thạch Vân chỉ đành vận ra bí pháp thiêu đốt khí huyết lần thứ ba, tránh thoát khỏi đợt tiến công như vũ bão.

Thân hình xuất hiện cách đó trăm mét, miệng phun máu tươi, cả người đau như muốn nứt ra.

Nhưng không chờ gã thở dốc, một bóng người đã xuất hiện trước mặt, một cước đạp gã ngã lăn ra đất.

Bốn thanh phi đao hiện ra từ hư không, lần lượt cắm vào hai tay hai chân Thạch Vân, đóng đinh gã thành hình chữ X.



“A…a...Âu Dương Huyền, tên chó c·hết này, ta muốn g·iết ngươi!”

Âu Dương Huyền mặc kệ tiếng gào thét, tay phải nắm lấy một tấm phù màu vàng nhạt.

“Hóa Hải Phù Thượng Phẩm Cự Kim Tý”

Phù vừa phát động, hai cánh tay liền được bao bọc bởi một tầng lân giáp màu vàng kim.

Một quyền cứng rắn giáng xuống ngũ quan của Thạch Vân, khiến khuôn mặt gã vặn vẹo, mặt đất xung quanh thì nứt vỡ.

Thạch Vân đang bị khống chế, nào có thể cử động, liền bị Âu Dương Huyền giáng liên tục cự quyền vào mặt, mỗi đòn đánh ra đều không hề lưu tình.

“Âu Dương Huyền, ta thua rồi. Ngừng tay!”

ẦM. Một cú lại giáng vào mặt hắn.

“Nữ nhân đó là của ngươi, ta chưa đụng vào ả”

Lại thêm một cú nữa.

“Tha cho ta, ta sai rồi. Làm ơn đừng g·iết…ta”

ẦM…ẦM...ẦM...ẦM

Giống như một con quái thú khát máu, Âu Dương Huyền liên tục đánh những quyền nặng nề vào người Thạch Vân khiến gã ngay cả sức để xin tha cũng không có.

Máu từ miệng gã trào ra, mũi gãy lìa, y hệt khi hắn hạ thủ với Lãnh Vô Yên.

Nhưng dù vậy Âu Dương Huyền vẫn là không buông tha, từng cú từng cú đánh xuống, vang lên âm thanh chấn động khắp bốn phía.

Ngay lúc Thạch Vân cảm thấy t·ử v·ong đang tới gần, một giọng nói chợt cất lên:

“Âu Dương Huyền! Đủ rồi!”

Thanh âm phát ra từ một nam tử đeo mặt nạ, nhưng khác với Thạch Vân, sau lưng hắn treo một thanh quỷ đầu đao.

Đao đặt ngang hông tạo cho hắn cảm giác vô cùng nguy hiểm.

“Nghiêm Tu, cứu ta...” – Thạch Vân rên lên yếu ớt.

Âu Dương Huyền quay đầu nhìn đối phương, người này là cường giả Hóa Hải Đệ Thập Tầng.

Hơn nữa linh lực vô cùng áp súc, dường như đã bước nửa chân vào Tụ Đan Cảnh, so với Trần Thiên Kiệt e là còn mạnh hơn một chút.

“Thỏa thuận với tiểu thư, chính là để ngươi cứu người, không phải để ngươi g·iết hắn”

“Thỏa thuận là ta cứu người, đổi lại ta sẽ thực hiện một điều kiện của nàng ta, tha cho hắn, đấy cũng được coi là một điều kiện”

Nghiêm Tu đặt tay lên thanh đao, nhàn nhạt đáp:

“Ngươi đây là muốn gây chiến với chúng ta ?”

“Gây chiến thì thế nào ?”

Hai người trừng mắt nhìn nhau, sau một thoáng, Nghiêm Tu bước đến gần, từ trên thanh đao tỏa ra hắc khí nhàn nhạt, thậm chí ẩn ẩn còn nghe thấy những tiếng ma gào quỷ khóc, cực kỳ tà dị.

Nhưng đao còn chưa rời vỏ, một luồng hàn khí bất chợt phủ xuống, giống như một con sư tử đang nhìn chằm chằm vào gã.

Từ phía sau, Mặc Cổ xuất hiện, khoanh tay trước ngực:

"Tiểu bối, cất đao đi"

Nghiêm Tu cũng không quay đầu, chỉ nhàn nhạt nói:

“Ta biết tên Hộ Đạo Giả của ngươi rất mạnh, nhưng nếu thực sự phải quyết đấu sinh tử, ta cũng có át chủ bài của riêng mình. Hơn nữa đêm nay tới đây cũng không phải chỉ có mình ta"

Âu Dương Huyền nheo mắt, từ trên cao, một nữ nhân bay xuống.

Nàng vận xiêm y hồng nhạt, ngũ quan tinh xảo, đầu cài trâm phượng, xung quanh là vô số điểm hồng ánh bạc, trông như hoa đào.

Người này không ai khác ngoài vị Đệ Nhất Bài Danh của Vạn Túy Lâu: Như Nguyệt.

Mà bên cạnh nàng đi theo một tên kiếm tu, chính là Trần Thiên Kiệt.

Bốn gã thuộc hạ của U Nạp Lan không ngờ đều tụ tập ở đây.

"Dương Huyền, buông hắn ra đi, vị nữ tử kia thương thế rất nặng, ngươi không lo cho nàng, lại thật muốn cùng chúng ta cá c·hết lưới rách ?"

Âu Dương Huyền quay đầu lại, thấy tình trạng của nàng quả thực không tốt.

Nghĩ một hồi, hắn vẫn là buông tha tên này, có gã cầm đao cùng Trần Thiên Kiệt ở đây, muốn g·iết Thạch Vân cũng không phải chuyện đơn giản.

Tay phải phát lực quăng gã về phía Nghiêm Tu, thân hình biến mất, lúc xuất hiện đã ở bên cạnh Lãnh Vô Yên.

Hắn dùng linh lực truyền vào cơ thể đối phương, liền phát hiện nàng tuy mất máu nhưng lại không bị nội thương.

Điều này khiến hắn không khỏi kỳ quái.

Âu Dương Huyền bế nàng lên, muốn tìm một chỗ để chữa thương cho nàng trước lại nghe giọng nói oán độc của Thạch Vân

“Âu Dương Huyền! Ngươi cứu nàng, liền cho rằng nàng sẽ cảm kích ngươi sao ? Ngươi đừng quên toàn bộ chuyện này đều là do ngươi gây ra.



Nếu không phải vì ngươi, bọn họ đã không phải rời Linh Hư Thành, cũng sẽ không phải c·hết.

Nếu có một ngày nàng phát hiện ra sự thật. Ngươi nói xem nàng sẽ tha cho ngươi sao ?

Ngươi không biết nữ nhân này khủng bố thế nào đâu” - Thạch Vân căm hận nói.

Âu Dương Huyền nhìn nử tử đang nằm trong lòng, lại nhìn thân xác Lãnh Mục Hàm đang nằm trên đất, có chút trầm mặc.

Sau cùng hắn vẫn không nói gì, từ từ biến mất vào bóng tối.

Thạch Vân phun ra một bụng máu, oán hận nhìn bóng lưng nam tử đi xa:

“Âu Dương Huyền, ngươi cứ chờ đó, sau khi xong việc của tiểu thư, ta nhất định sẽ lấy mạng ngươi, trả lại mối nhục hôm nay”

Nếu không phải hắn bị Lãnh Vô Yên ép cho hai lần sử dụng bí kỹ, cộng thêm khôi lỗi chủ đạo bị phá hủy, hắn làm sao có thể bị Âu Dương Huyền đánh đến mức này.

"Có sức để gào thét thì lo mà chữa thương đi. Sơn Hà Đồ sắp bị tiểu thư phá giải.

Đến lúc bảo tàng mở ra, ngươi lại không thể tham dự, sẽ không gánh nổi hậu quả đâu"

Như Nguyệt đứng một bên nhàn nhạt lên tiếng, đối với hành động háo sắc vừa rồi của Thạch Vân chính là không hài lòng.

"Ngươi có tư cách nói ta sao ? Ta hỏi ngươi, hắn làm sao học được Đào Hoa Am cùng Tùy Ba Trục Lãng? Thạch bài công pháp của Thiên Nguyệt Giáo đều có cấm chế, nếu không phải là ngươi chủ động mở, hắn có thể học được sao ?"

Nghiêm Tu nghe vậy, ánh mắt nhíu lại nhìn về phía nàng, riêng Trần Thiên Kiệt thì cười lạnh, vô cùng hoan hỉ nhìn Như Nguyệt khó xử.

Như Nguyệt giống như nhớ lại chuyện gì đó, lại thấy ánh mắt sư ca nhìn mình, trong lòng có chút xấu hổ, vội vã quay mặt đi.

Thân hình vừa động đã biến mất.

"Nghiêm Tu à Nghiêm Tu, ta thấy nàng chính là có chuyện giấu ngươi. Đêm đó ở Vạn Túy Lâu, sẽ không phải cùng gã họ Âu phát sinh chuyện gì đi" - Thạch Vân nén đau, thêm dầu vào lửa.

"Câm miệng đi" - Nghiêm Tu trừng mắt nhìn gã, ánh mắt dõi theo Như Nguyệt, không rõ là đang nghĩ gì.

....

Âu Dương Huyền đi tới một hang động cách đó không xa, quay người nói với Mặc Cổ:

“Tiền bối đặt xác của Lãnh Mục Hàm xuống đất, sau đó canh chừng bên ngoài, đừng cho ai tới gần”

Nói xong, hắn liền để Lãnh Vô Yên xuống, bắt đầu điều trị.

Cơ thể nàng toàn máu là máu, trước tiên phải lau sạch v·ết t·hương.

Âu Dương Huyền liền cởi bỏ những chỗ rách nát trên người đối phương, dùng một tấm thủy phù rửa đi những chỗ bẩn trên cơ thể.

Nước chảy tới đâu, máu liền trôi đến đó, để lộ ra làn da trắng bóc như trứng gà.

Từng bộ phận từ cổ, xương quai xanh, bầu ngực, bụng phẳng lỳ cũng xuất hiện trong tầm mắt.

Âu Dương Huyền truyền linh khí vào cơ thể nàng, kiểm tra từng cơ quan nội tạng, lại đút cho nàng một viên đan dược chữa thương.

Sau một lúc, ngực nàng phập phồng, hơi thở đã đều hơn.

…..

Mặc Cổ đứng ngoài cửa động, hai tay khoanh trước ngực.

Lão cảm thấy mối quan hệ giữa Âu Dương Huyền và nữ tử kia có phần bất thường, nếu không hắn đã chẳng tức giận như vậy.

Đang ngẫm nghĩ, lông mày chợt nhíu lại, nguyên lực tỏa ra, bước vào trạng thái đề phòng.

Không biết từ lúc nào, xung quanh xuất hiện sương mù dày đặc.

Sương mù di chuyển rất nhanh, chẳng mấy chốc đã bao phủ tứ phía.

Thần thức của Mặc Cổ tỏa ra nhưng lại bị đám sương chặn lại, không thể đi khỏi quá năm thước.

“Lọc cọc, lọc cọc” – Một tiếng động vang lên, từ trong màn sương, một bóng hình chợt xuất hiện.

Đó là một cỗ xe ngựa làm từ gỗ nâu, hai bên thành treo đèn lồng trắng, bên trong thấp thoáng ánh lửa xanh rờn như ma trơi.

Kỳ dị nhất là chỗ lái xe có hai bóng người.

Bọn họ giống hệt nhau, nhưng trang phục thì trái ngược, ánh mắt cứng đờ, vô hồn, hệt như hai cái tượng gỗ.

Vừa nhìn thấy họ, lông tóc Mặc Cổ dựng cả lên, toàn thân như rơi vào hố đen vạn trượng.

…..

Lãnh Vô Yên mở mắt ra, cảm thấy cơ thể có chút mỏi mệt.

"Mình c·hết rồi sao ?" - Nàng tự nhủ

Nhưng rồi nàng sớm nhận ra, bản thân đang ở trên một mảnh bình nguyên.

Bình nguyên trống vắng, không nhìn thấy điểm cuối.



"Đây là nơi nào ?"

Không có ai đáp lại.

Lãnh Vô Yên cũng không biết làm sao, chỉ có thể chậm rãi tiến về phía trước.

Con đường hiu quạnh, dường như ngày càng dốc, nàng sớm nhận ra mình đang bước lên một con đồi.

Không biết qua bao lâu, trước mặt nàng chợt xuất hiện một cái cây đại thụ. đại thụ vô cùng khổng lồ, yên vị trên một mỏ đất cao.

Toàn thân nó khô héo, không có nổi một chiếc lá, mà ở cạnh nó là một bóng hình rất quen thuộc.

Hắn mặc chiếc áo đạm màu, đang đăm đăm nhìn nàng.

" Phụ thân!" - Lãnh Vô Yên hét lên, chạy tới như một đứa trẻ, không ngừng gọi to.

Nam tử không ai khác chính là Lãnh Mục Hàm.

“Phụ thân, Yên Nhi sợ lắm, Yên Nhi rất sợ”

Nàng ôm chầm lấy lão, lão cũng ôm lấy nàng, giống như rất nhiều đêm khi nàng còn nhỏ, khi nàng nhớ mẫu thân, lão cũng ôm nàng vào lòng.

“Yên Nhi, phụ thân xin lỗi, phụ thân không thể đi cùng con được nữa. Từ giờ con đường kế tiếp, con phải đi một mình”

“Không! Yên Nhi không muốn, người đừng đi, cầu xin người, đừng đi!” -Nàng khóc lóc, nàng thực sự không muốn.

"Phụ thân xin lỗi"

Đột nhiên dị biến phát sinh, một cái dây leo màu xanh mọc dài ra, trườn xuống tựa như một con thanh xà, cuốn quanh người Lãnh Mục Hàm, nhấc lão lên cao như nhấc một con búp bê.

Một cái khác đột ngột cắm thẳng vào đầu lão.

"KHÔNG!" - Lãnh Vô Yên la lên trong kinh hoàng.

Khi nàng còn chưa định thần, phụ thân đã bị lôi xuống dưới vực.

Nàng vội vã chạy lên phía trước, để rồi c·hết lặng vì cảnh tượng trước mắt.

Phía dưới chỗ nàng đứng không ngờ là một thung lũng rộng lớn, nhìn không rõ điểm cuối.

Nơi đó có vô số thân hình, có cái là người, cũng có cái là thú, thậm chí còn có cả những sinh vật mà nàng không biết thuộc chủng tộc gì.

Bọn họ giống như bị thôi miên, ánh mắt đờ đẫn, không cử động.

Tất cả đều ngước nhìn về đại thụ.

Thế rồi bất chợt, từ dưới mặt đất, những sợi dây leo xuất hiện, tóm lấy bọn họ, những sợi khác cắm vào xương tủy, vào hốc mắt, vào miệng.

Giống như những cái ống hút, không ngừng tước đi sinh lực của con mồi.

Bọn họ hét lên trong đau đớn, gào thét trong tuyệt vọng, cố gắng giãy giụa nhưng vô nghĩa, cuối cùng biến thành xác khô bị dây leo vứt bỏ.

Dây leo sau đó liền trườn ra xa, bắt lấy một con mồi mới.

Cảnh tượng như vậy diễn ra, lặp đi lặp lại, hệt như một cái máy hút đang thu hoạch sản phẩm.

Lãnh Vô Yên hoảng sợ vội vã lùi lại, nàng muốn bỏ chạy, nhưng dây leo xuất hiện, cuốn lấy tay chân nàng, không cho nàng cử động.

"Tới đây, tới đây, nhận lấy định mệnh thuộc về ngươi" - Một giọng nói vang lên trong đầu.

“Không! Ta không muốn” - Nữ tử hét lên, cố sức vùng vẫy.

Toàn bộ sinh lực bị hút đi thông qua dây leo bắt đầu truyền vào người Lãnh Vô Yên.

Nàng gào thét, giãy giụa, cảm thấy đau đớn khôn cùng.

Dần dần, theo thời gian, ánh mắt nàng biến đổi, chuyển màu xanh tà dị.

Mái tóc dài ra, hoa văn trên người lại bắt đầu phát sáng.

"Không...không muốn" - Lãnh Vô Yên nức nở, dùng hết sức bình sinh giật khỏi dây leo.

Quá trình chuyển đổi cũng liền gián đoạn.

Nàng co giò chạy, chạy thật nhanh, nhưng đại thụ dường như không có ý định buông tha, một cái dây leo cuốn lấy chân nàng khiến nàng vấp ngã.

Lãnh Vô Yên vội vã bò dậy, trong lòng đản sinh ra một cảm giác tuyệt vọng chưa từng có.

Từ phía sau, dây leo lại nhào đến, nó muốn tóm lấy nàng, một lần nữa.

Nhưng ngay khi dây leo sắp chạm tới người, một giọng nói chợt vang lên.

"Đừng sợ, ta ở đây"

Tiếp đến là một cánh tay nhấc nàng lên, ôm lấy nàng vào lòng.

Người đó không rõ mặt mũi, cũng không rõ tuổi tác, nhưng lồng ngực vô cùng ấm áp, vô cùng an toàn, tựa như phụ thân.

“Đừng đi, cầu xin ngươi, đừng đi”

“Ta sẽ không đi” – Giọng nói trấn an.

Lãnh Vô Yên ôm chặt lấy người đó, cảm thấy yên tâm.

Nàng nhắm mắt lại, hơi thở cũng bắt đầu dịu đi.

Ở phía sau, bóng đêm dần biến mất, đại thụ cũng tan biến, chỉ còn lại sự yên bình.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.