Ở phòng nghiên cứu lúc này, nhóm Daisy đã về trước hiện tại thì đang ngồi nghỉ ngơi.
Mấy đứa trẻ đều đang nói về chuyến thăm quan vừa rồi, nói về những pokemon vừa gặp, về những chuyện diễn ra trong thế giới của pokemon,...
Daisy cũng đang ngồi đó nhìn về phía khu vườn chờ đợi Ryuu trở về.
Rất nhanh, một nhóm người đã xuất hiệ trong tầm mắt của nàng.
Đi đầu là Ryuu tâm trạng đang vui vẻ vừa đi vừa huýt sáo, đằng sau là lũ trẻ với vẻ mặt tràn đầy lo âu hoàn toàn đối lập với tên cầm đầu.
Daisy nhìn vẻ mặt của bọn trẻ liền lập tức lo lắng, nàng nhanh chóng tiến lên hỏi.
" Ryuu bọn trẻ không sao chứ ?" Vừa hỏi vừa lo lắng nhìn về phía bọn trẻ.
" Rất khỏe, tóc không thiếu một sợi ." Ryuu bình thản đáp.
" Vậy sao nhìn bọn chúng ..."
" Cậu cứ hỏi bọn chúng đi, tớ nghỉ chút." Ryuu quyết định quăng gánh, việc của hắn tới đây là xong rồi.
Daisy nhíu mày lại, có chút không hài lòng nhìn Ryuu nàng định phê bình hắn một chút nhưng cuối cùng cũng không mở lời.
Daisy tiến lại gần bọn trẻ.
" Các em không sao chứ ? Chuyến đi vừa rồi có gặp chuyện gì nguy hiểm không ?"
Tất cả đồng loạt lắc đầu.
Daisy nhìn qua một lượt, ngoại trừ cô bé Serena bị lạc từ nhóm của nàng ở đầu gối có một miếng băng nhỏ thì cũng không thấy ai có v·ết t·hương gì.
" Chuyến đi chơi không thú vị à ? Sao trông mấy đứa ủ rũ thế?" Daisy lại hỏi.
" Dạ không, chuyến đi rất vui, đồ ăn cũng ngon và cuộc thi tìm kiếm pokemon cũng rất thú vị ạ."
Lũ trẻ hồn nhiên trả lời.
" Vậy thì tại sao trông mấy đứa .... Mà khoan cuộc thi tìm kiếm pokemon là sao ?"
Daisy bất chợt nhận ra điều bất thường, nàng không nhớ trong kế hoạch thăm quan có cuộc thi nào.
" Anh Ryuu để cho bọn em đi tìm kiếm các pokemon khác nhau ở trong vườn, ai tìm được nhiều hơn sẽ được phần thưởng."
" Đúng vậy, bọn em được tự đi tìm pokemon, tự do quan sát chúng, còn được khám phá khu vườn nữa, rất thú vi."
Mỗi đứa đều háo hức kể lại việc mình trải qua.
Mấy đứa trẻ ở nhóm của Daisy nghe được thì cực kỳ hâm mộ.
Ban đầu bọn chúng cũng được đi loanh quanh để tìm hiểu, chỉ cần không cách Daisy quá xa là được, nhưng sau khi Serena bị lạc thì Daisy đã xiết chặt quản lý nên chúng không còn được tự do nữa.
Không nghĩ tới ở nhóm còn lại những người khác thậm chí có thể thoải mái đi tìm kiếm các pokemon mà lại còn có phần thưởng nữa.
" Các em là đi một mình sao, không có Ryuu bên cạnh ." Daisy vẻ mặt rất nghiêm túc hỏi.
" Vâng đúng vậy ạ." Lũ trẻ hồn nhiên trả lời.
" Vậy sao." Daisy mỉm cười một cái rồi hằm hằm tiến về phía Ryuu.
" Ryuu." Nàng cao giọng gọi.
" Hửm, có gì không Daisy ?" Ryuu ngồi trên ghế thích ý thưởng thức một ly rượu mới rót.
Daisy nhìn thấy hắn như vậy càng thêm tức giận.
" Tại sao cậu lại để lũ trẻ đi trong vườn một mình như vậy? Cậu có biết điều đó rất nguy hiểm không? Lỡ như có chuyện gì xảy ra với chúng thì làm sao? Cậu......."
Daisy xổ ra một tràng dài, thậm chí dọa sợ cả mấy đứa trẻ kế bên, có lẽ do lúc nãy làm lạc mất một đứa khiến cho nàng trở nên hơi căng thẳng.
Ryuu không nói gì mà đợi Daisy xả hết cơn giận.
Một hồi sau có lẽ là do nói hết lời mà Ryuu vẫn cứ trơ ra cũng có thể là do cổ họng khô rát nên cuối cùng cuộc tổng xỉ vả cũng đã kết thúc, Ryuu lúc này mới lên tiếng.
" Sao rồi trút hết tâm tình ra đã cảm thấy đỡ hơn chưa, lai đây uống cái gì đó cho ấm họng đi." Ryuu cười cười nhẹ nhàng nói, tay đưa qua cho Daisy một ly nước trái cây mới làm.
Daisy quan sát nụ cười của Ryuu chợt cảm thấy lúc nãy mình hơi quá, bèn lên tiếng xin lỗi.
" Xin lỗi nhé, vừa rồi tớ hơi quá lời, chỉ là tớ hơi mất bình tĩnh,...."
" Được rồi không sao đâu, tớ cũng không để ý đâu."
" Cơ mà tớ vẫn không đồng tình chuyện cậu để lũ trẻ tự đi thám hiểm như vậy."
" Haizz, cậu đừng nghĩ quá lên như vậy." Ryuu thở ra một hơi nói.
" Tớ hỏi nhé cậu thấy hoàn cảnh trong viện nghiên cứu so với hoàn cảnh bên ngoài nơi nào nguy hiểm hơn."
"Bên ngoài."
" Đúng vậy, đa số bọn trẻ này đều sẽ lựa chọn ra ngoài lữ hành, chính vì vậy để chúng sớm làm quen với hoàn cảnh hoang dã là chuyện tất nhiên thôi.
Hơn nữa trong viện nghiên cứu hầu hết là các pokemon đã được thu phục nên độ nguy hiểm thấp hơn nhiều so với bên ngoài, là nơi rất tốt để luyện tập khả năng sống trong hoàn cảnh hoang dã.
Mà thật ra mà nói độ nguy hiểm của nơi này vẫn còn kém bên ngoài xa lắm không cần phải lo đâu."
Ryuu từ tốn giải thích, hắn ban đầu cũng không nghĩ để bọn trẻ đi một mình, tuy nhiên nghĩ lại thì nếu cứ bao bọc bọn trẻ như vậy thì làm sao mà bọn trẻ có thể trưởng thành được.
Nói nhiều đạo lý như vậy chứ thực ra cũng là vì hắn lười, tất nhiên hắn sẽ không nói chuyện này ra rồi nếu không không biết Daisy sẽ tiếp tục t·ra t·ấn hắn tới khi nào nữa.
Daisy nghe Ryuu nói thì cảm thấy cũng có lý tuy nhiên nàng vẫn cảm thấy có khúc mắc.
" Thôi, cậu nghĩ đừng có lo lắng quá mức, cứ nhìn Ash và Gary xem, chúng nó chạy chơi trong vườn suốt có sao đâu, thỉnh thoảng có trầy da tróc vảy chút nhưng một hai hôm sau lại tăng động như thường đấy thôi. Hơn nữa bọn trẻ cũng cảm thấy rất vui mà, không phải sao ?"
Ryuu nói đến đó rồi cũng không để ý nữa.
Hắn đưa tay chỉ về phía lũ trẻ.
Daisy quay qua nhìn thấy mấy đứa trẻ trong nhóm của Ryuu đang hăng say kể lại chuyện chúng đã thám hiểm khu vườn thế nào, tìm kiếm các pokemon ra sao.
Những đứa khác đều đang háo hức nghe chuyện, trong đầu không ngừng tưởng tượng ra cảnh mình cũng được tự do bay nhảy.
Nhìn nụ cười hồn nhiên vui vẻ trên khuôn mặt thơ ngây của chúng khiến tâm trạng nàng trở nên tốt hơn rất nhiều.
" Có lẽ cậu nói đúng." Daisy nhỏ giọng nói.
Ryuu không nói gì chỉ mỉm cười.
" Tuy nhiên chuyện này đối với bọn trẻ vẫn rất nguy hiểm, tớ vẫn không đồng tình với cách làm như vậy." Daisy tuy không còn tức giận những giọng nói vẫn nhẹ nhàng phê phán cách làm của Ryuu.
" Đừng nghĩ quá lên như thế, nếu cậu sợ chúng gặp nguy hiểm thì có thể cử pokemon đi theo giá·m s·át chúng, hoặc trực tiếp để Dragonite của tiến sĩ thông báo trước với các pokemon trong vườn không phải là xong sao."
Nói xong Ryuu cũng không để ý tới nàng nữa mà quay qua nói với bọn trẻ.
" Oi mấy đứa nhóc, đừng đứng ở đó bốc phét nữa tới giờ ăn cơm rồi."
Lũ trẻ nghe vậy khuôn mặt tươi cười chợt biến sắc trở lại trạng thái lo lắng như lúc mới ở trong vườn đi ra.
" Cậu đã làm gì với chúng vậy ?"
" Không có gì, chỉ dọa chúng một chút thôi, để cho chúng biết rằng nên cân nhắc trước khi làm mọi chuyện." Ryuu khuôn mặt vô tội kể lại cho Daisy nghe chuyện hắn đã làm.
" Nhưng chúng vẫn còn là trẻ con mà." Daisy có chút dở khóc dở cười nói.
" Đúng vậy nhỉ."
Ruy nghĩ nghĩ một chút rồi gọi bọn trẻ với khuôn mặt u sầu lại.
" Anh hỏi nhé, mấy đứa có sợ bị mắng không?" Ryuu nói với tông giọng trầm trầm, đây cũng là một kỹ năng hắn kiếm được, nó thuộc trong phạm trù thôi miên, dùng giọng nói để thao túng tâm lý đối phương, tuy nhiên kỹ năng này vẫn là sơ cấp, hiệu quả không phải quá tốt.
" Có ạ.'
" Thực ra là anh có một cách này có thể khiến mấy đứa không bị mắng hoặc ít nhất sẽ giảm nhẹ tội của mấy đứa."
" Cách gì ạ ?" Lũ nhóc ánh mắt đầy mong đợi nhìn Ryuu giống như đang nhìn vị cứu tinh của chúng vậy, có lẽ chúng đã quên rằng chính tên trước mắt này là người đã đẩy chúng vào tình thế nguy cơ này.
" Đó là hãy để tất cả những bạn còn lại đều ăn như mấy đứa, khi đó thì tất cả đều có tội như nhau.
Lúc đó tất cả mọi người đều bị mắng như nhau."
" Vậy cách này làm sao có thể giúp chúng em bớt bị mắng ạ." Một đứa giơ tay phát biểu.
" Hỏi rất hay. Mấy đứa cứ hiểu là cơn giận của bố mẹ mấy đứa giống như một cái bàn to vậy, một người thì không thể nhấc lên được nhưng nhiều người hợp sức lại thì có thể dễ dàng nhấc lên. Đây chính là sức mạnh của sự đoàn kết, khi hợp sức lại thì việc gì cũng có thể thành công."
Bọn trẻ đều trầm tư suy nghĩ, chúng đang cân nhắc phướng án Ryuu đề ra.
Daisy ở một bên càng nghe càng cảm thấy không hợp lý, đây chăng phải dạy hư lũ trẻ sao .
Đang muốn lên tiếng ngăn cản thì một đứa lên tiếng trước.
" Làm như vậy thì không phải là có lỗi với những bạn đó sao."
Serena ở một bên phát biểu.
" Đúng vậy."
" Không sai. Không thể làm như vậy được."
" Đúng đó, chúng ta dù bị mắng cũng không để những người khác chịu lỗi như chúng ta."
Những đứa trẻ khác nghe vậy cũng chợt tỉnh ngộ, tất cả đều đồng tình với Serena.
Daisy nghe vậy liền gật gù, bọn trẻ vẫn còn rất tốt bụng không có bị Ryuu đầu độc cho xấu đi.
Ryuu nhìn lữ trẻ trước mặt cảm thấy tâm hồn như được thanh tẩy, hắn tự cảm thấy có lỗi cho hành vi lôi kéo bọn trẻ vào con đường tội lỗi.
" Mấy đứa nói đúng chúng ta có lỗi với những bạn kia."
Chìm đắm bởi mặc cảm tội lỗi trong 5 giây Ryuu liền quay qua nói với bọn trẻ.
" Có lẽ chúng ta nên làm chút gì đó để xin lỗi họ, mấy đứa có đồng ý không ?"
Tất cả đều gật đầu.
" Vậy là được rồi, chúng ta thống nhất là mang quà qua xin lỗi nhé."
Ryuu quyết định xong liền bảo Gastly mang ra thêm một đống lớn đồ ăn cùng thức uống đưa cho lũ trẻ rồi giục chúng mau đem qua.
Bọn trẻ tâm lý áy náy mang theo quà hướng bên cạnh đi tới.
Ryuu ở đằng sau mỉm cười, hắn cảm thấy rất hài lòng với bản thân khi khuyên răn được lũ trẻ đi theo con đường tươi sáng để trở thành người tốt.
Những đứa trẻ thuộc nhóm của Daisy một mặt ngơ ngác khi nhận được quà nhưng với lời xin lỗi chân thành và sức hấp dẫn của đồ ăn bọn chúng rất nhanh đã chấp nhận.
Khung cảnh một mảng an bình.
Ryuu nhìn bọn trẻ ăn cũng cảm thấy vui vẻ.
Cũng không biết là sau khi xuyên qua tới thế giới này khả năng lừa người của hắn có thăng tiến hay là do người của thế giới này tương đối ngây thơ.
Tại thế giới trước mấy trò này của hắn lừa trẻ con 7 tuổi cũng khó, đứa nào đứa nấy đều rất khôn.
Cũng không ngạc nhiên lắm vì lúc hắn sắp hẻo thì internet đã rất phát triển, bọn trẻ không bị lừa bởi những trò trẻ con như này.
Nhưng thấy vào đó chúng lại thường bị nhồi nhét những loại tư tưởng củ chuối nào đó thông qua những clip ngắn hay những video có nội dung vớ vẩn.
Dù sao sống trong thời đại thông tin bùng nổ, bố mẹ bận việc, ông bà thì có ít hiểu biết về công nghệ, cả ngày đều dính vào điện thoại thì cách suy nghĩ bị ảnh hưởng là đương nhiên.
Cái này có thể uốn nắn được nhưng mà nếu để trong thời gian dài thì..
Ryuu lắc đầu gạt những suy nghĩ linh tinh ra khỏi não, hồi ức thế là đủ rồi con người là phải sống cho hiện tại.
Hắn đang nghĩ xem chiều nay mình nên làm gì.
Thời gian cứ thế tiếp tục trôi đi.
Đã qua mấy ngày mà Ryuu vẫn tiếp tục nằm lì ở nhà hết ăn rồi lại ngủ, rảnh rỗi thì đi dạo quanh vườn xem một chút cuộc sống của các Pokemon hoặc chăm sóc khu vườn của mình.
Ryuu cảm thấy cuộc sống như hiện tại rất là tốt, thân thể thư giãn, đầu óc thoải mái hoàn toàn không phải lo nghĩ tới bất cứ thứ gì.
Nhà huấn luyện, lữ hành, ..... hoàn toàn không xuất hiện ở trong suy nghĩ của hắn.
" Sau khi trải qua kiếp trước làm việc như trâu như ngựa thì kiếp này hắn cũng chỉ muốn cuộc sống bình đạm như này trôi qua mà thôi.
Kể cả khi mang trên mình hệ thống có thể cải biến cả thế giới nhưng thế thì đã làm sao.
Đ éo ai quan tâm.
Tổ chức tà ác muốn thâu tóm thế giới, chúng thần phát điên mất kiểm soát tàn phá hủy diệt thế giới ư.
Đó là chuyện của người khác, hắn không quản.
Điều hắn muốn duy nhất lúc này là ở đây nằm c·hết dí ở nơi này, không một ai có thể lay chuyển được hắn.
Trải mình ở trên ghế để những làn gió cuốn theo ánh nắng lướt qua từng phần cơ thể, cảm giác mát lạnh mang theo hơi ấm khiến từng tế bào như đang hoan ca đem đến cảm giác thoải mái tột bậc.