Chương 182 : Lang Nha - Người Ăn Người.
Lang Nha trở lại Quỷ Môn Quan đi đến Nhân Gian, chỉ có một đường duy nhất đến Nhân Gian là nơi này, hắn sau này phải đi qua Quỷ Môn Quan nhiều lần, Lang Nha cứ như thế bắt đầu nhiệm vụ đầu tiên của cuộc đời Quỷ của hắn.
Lang Nha bước ra khỏi Quỷ Môn Quan, đi đến Nhân Gian, không biết đã bao lâu hắn mới trở lại Nhân Gian, nếu tính thời gian ở bên trong Lục Sinh Vạn Nhân Hồ đến nay có lẽ đã hơn một vạn năm, vỏn vẹn một vạn năm hắn mới trở lại nơi này.
Ánh nắng mặt trời của Nhân Gian nóng rực chiếu xuống khuôn mặt của hắn, ánh nắng có chút nóng rát, cho dù hắn là Quỷ Sai vẫn cảm nhận được những điều này.
Hắn có Quỷ Bài có thể ẩn mình ở Nhân Gian cả ngày lẫn đêm, không sợ ánh nắng mặt trời, không sợ Ma Tu phát hiện.
"Không khí Nhân Gian thật tốt!" Lang Nha hít một ngụm ánh nắng mặt trời chiếu thân thể, hắn cảm nhận được đây chính là Nhân Gian, đây chính là nhà trước đây của hắn.
Thiên Canh năm thứ 20, Hoa Thành Bắc Châu khô hạn, dẫn phát nạn đói lớn!
Cuồn cuộn nạn dân, như tuyết lở, như sóng lớn, hướng nơi khác địa giới dũng mãnh mà tới.
Không đến 1 tháng, nạn dân liền vượt qua trăm vạn!
Nạn đói càng là kinh khủng đến đáng sợ!
Nhiệm vụ của Lang Nha chính là câu hồn những người chết trong nạn đói này, hắn cũng không thể giúp được gì, bây giờ hắn đã không còn là người nữa rồi, chỉ có thể làm nhiệm vụ của mình.
Chưa đầy một giờ Sinh Tử Bộ của hắn ở Hoàng Thành đã có hơn trăm cái hồn phách, thật đúng là nhanh chóng đến đáng sợ, hắn còn phải ở nơi này cho đến khi nạn đói kết thúc, mới được xem là hoàn thành nhiệm vụ.
Nạn đói ban đầu, người dân đói đến nỗi, vỏ cây đều gặm sạch, cộng cỏ đều không tha, dã thú thấy những người này đều tránh né tránh lui.
Ngay cả hổ báo cũng không dám tới gần nạn dân, vì bọn họ đói đến điên rồi!
Có một chút nhà giàu phú hộ, địa chủ, tích trữ chút lương thực, cũng bị cướp đến không còn một hạt gạo.
Tích trữ một chút lương thực căn bản không đủ, hơn một trăm vạn nạn dân, lấy gì cứu giúp đây.
Rất nhanh, người chết đều bị người sống ăn đến không còn lại một chút xương, người chết đói ngày càng nhiều.
Miễn cưỡng còn sống nạn dân toàn bộ đều gầy như que củi, khuôn mặt khô khốc như ma quỷ, nhìn ra còn đáng sợ hơn Lang Nha gấp mấy lần.
Bọn hắn giống như một bộ thể xác không có hồn, giữ lấy thân thể gần như đã chết, hành tẩu ở nơi khôn hạn này.
Đến lúc này, dã thú đã không còn e ngại nạn dân.
Lạc đường nạn dân, 10 cái thì có 9 cái đều trở thành thức ăn trong miệng dã thú.
Thậm chí ngay cả chó hoang cũng bắt đầu ăn thịt người!
Hơn phân nửa Hoa Thành Bắc Châu, đã biến thành Địa Ngục!
Lang Nha lúc này lại chú ý đến một thiếu niên vô cùng nhỏ yếu, đang dãy dụa mà sống trong cái Địa Ngục nhỏ bé này.
Ở bên trong nạn dân, có một cái nho nhỏ thân ảnh có chút gầy yếu, khuôn mặt đã khô khốc đến nổi không nhìn ra là người sống hay là xác chết.
Thế giới này, có thể còn sống sót cô nhi ít càng thêm ít.
Chớ nói chi là tại nạn đói còn sống sót!
Trong đám nạn dân này , Liêm Pha là một người duy nhất vô thân vô cố hài đồng.
Hắn có thể sống đến hiện tại, thật có chút khó tin.
Nhưng hắn cũng đã chịu đựng đến cực hạn!
Liêm Pha lần trước ăn thức ăn có lẽ đã là ba ngày trước, so với hắn đói hơn còn có hơn vạn người, nhưng hắn dù sao cũng là một đứa bé, không chịu nổi điều này cũng không lạ.
Thật sự nếu không có thức ăn, Liêm Pha có thể kiên trì cùng lắm chỉ có thể cực hạn là một ngày, cái chết đã lặng yên sắp đến với hắn.
"Chẵng lẻ ta phải chết đói như thế này sao?".
Liêm Pha trong lòng không cam lòng, nhưng lại không thể làm gì.
Hắn chỉ là bên trong nạn đói một mảnh trầm luân lá khô, lúc nào cũng có thể bị đánh đến chết, có thể bị ăn không còn chút xương.
Bóng đêm bắt đầu buông xuống, người chết trên Sinh Tử Bộ của Lang Nha đã vượt qua con số hơn ngàn người, hắn lắc đầu không thôi, Nhân Gian nạn nói đúng là đáng sợ, so với năm đó đại kiếp hắn trả qua còn đáng sợ hơn rất nhiều.
Lang Nha vẫn dõi theo hình bóng Liêm Pha, hắn không biết tại sao, nhưng nhìn Liêm Pha hắn lại nhớ đến hắn khi còn sống, cũng là một đứa trẻ mồ côi, không nơi nương tựa, may mắn sống sót đến mười bảy tuổi mới chết đi.
Liêm Pha vô lực nằm ở bên cạnh 1 cái gốc cây, ý thức bắt đầu mơ hồ.
Cũng không biết là đã ngũ hay là hôn mê. Ngay tại lúc hắn dường như sắp ngất đi, thì một thân ảnh lén lén lút lút đi về phía hắn.
"Liêm Pha, Liên Pha, mau tỉnh lại!".
"Ai? Trần thúc, có việc gì sao?".
Trần Lâm, cùng Liêm Pha là người cùng thôn, là thợ rèn.
Con của hắn cùng Liêm Pha cùng tuổi, hai người có mối quan hệ rất tốt.
"Liêm Pha, ta đây có thức ăn, ngươi đi theo, đừng lên tiếng!"
Nghe Trần Lâm nói những lời này Liêm Pha ánh mắt sáng lên, thân thể gầy yếu bò dậy.
Liêm Pha không cần biết có thứ gì có thể ăn, hắn cứ thế đi theo sau lưng Trần Lâm, Liêm Pha có chút không tin lúc này lại có thức ăn, nhưng hắn đã đói lắm rồi, không thể chịu nổi, đành phải đi theo Trần Lâm.
Lang Nha ở trên cao quan sát hai người lắc đầu, hắn biết rõ, làm gì có chuyện tốt như vậy, Liêm Pha hẳn là thức ăn của đám người Trần Lâm.
Thời điểm nạn đói như thế này, làm gì còn có cái gọi là thân tình, no bụng chính là điều tốt nhất, cho dù là con cái, cha mẹ đều không tha, đều ăn sạch sẽ, chứ đừng nói là một người quen biết bình thường.
Nhưng mà Lang Nha vẫn dõi theo Liêm Pha không rời mắt, Sinh Tử Bộ của hắn hiện tai đã rất nhiều âm hồn, nhưng chưa có một âm hồn nào có thể cùng hắn giao lưu, không biết có phải không, nhưng Lang Nha tin rằng Liêm Pha có thể cùng hắn giao lưu, cũng có thể cùng hắn trở thành Quỷ Sai.
Liêm Pha nghe Trần Lâm nói là săn được một đầu heo rừng, nhưng mà khi nạn đói diễn ra, làm gì có việc dễ dàng săn bắt động vật như vậy, động vật sớm đều đã bị bắt hết, còn đến lượt Trần Lâm bắt sao.
Nhưng hắn cũng đâu thể làm gì, nếu thực sự có thức ăn thì tốt, không có thức ăn thì hắn đành ảm đảm ngã xuống mà thôi.
Dừng trước một căn nhà nhỏ, sập sệ đến đáng thương, bên trong có một đám lửa nhỏ phát ra, còn có vài người giống như Trần Lâm, dường như đang đợi gì đó.
Lúc này Trần Lâm lộ ra bộ mặt hung ác!
"Trần thúc, Thạch Đầu đâu, tại sao sáng giờ không thấy hắn!".
"Thạch Đầu, ăn ngon, ăn ngon".
"Nhìn thấy ngôi nhà nhỏ bên trong không, hắn chờ ngươi ở bên trong".
Trần Lâm ánh mắt hung lệ, cánh tay nắm chặt hai tay Liêm Pha kéo đi vào bên trong căn nhà nhỏ, Liêm Pha nói đủ lời làm cho Trần Lâm có chút nhức đầu thả một tay xuống, nhân lúc này Liêm Pha liền bỏ chạy trối chết.
"Tiểu tử thúi, còn dám chạy!" Trần Lâm ánh mắt hung ác đuổi theo.
Liêm Pha chỉ là một đứa trẻ làm sao có thể chạy lại một người trưởng thành, tuy cả hai đều đói như nhau, nhưng với sức lực của hắn làm gì có cơ hội chạy thoát, chưa đầy một hơi thở liền bị bắt trở lại.
Trần Lâm ánh mắt hung ác, một quyển nện vào bụng của Liêm Pha hả giận, đã chết đến nơi còn làm cho hắn tốn sức chạy một phen.
Tới gần căn nhà nhỏ, mùi thịt nhàn nhạt sộc vào mũi của Liêm Pha, mùi thịt này làm cho cơ thể Liêm Pha réo lên, bụng đói cồn cào, miệng liền chảy nước bọt.
Nhưng mà Liêm Pha có thể biết được thịt này từ đâu đến, hắn tuy còn nhỏ, nhưng trong nạn đói này không khôn lanh một chút làm sao có thể sống sót đến giờ.
Trần Lâm vậy mà ăn chính con trai của hắn, chẵng lẻ hắn không còn chút tình người nào sao, cũng phải trong nạn đói làm gì có cái gọi là tình người, làm gì còn có cái gọi là tình thân.
Ở giữa một cái vạc lớn, phía dưới tràn ngập ánh lửa, bên trong vạc lớn, nấu một nồi canh.
Nước canh chìm nổi, có thể thấy rất nhiều xương cốt nổi lên, trên những xương cốt này, máu thịt đều đã bị gặm đến sạch sẽ, nhưng đám người Trần Lâm vẫn không nỡ ném đi.
Đoán chừng đợi nấu thêm chút nữa, bọn chúng liền ăn sạch bên trong cốt tủy, bọn chúng đói đến nổi điên rồi, Liêm Pha nhìn ra được những xương cốt ngày căn bản không phải xương của heo rừng, mà là xương của người, xác thực Thạch Đầu ăn rất ngon.
Rất nhanh, Liêm Pha liền bị Trần Lâm kéo đến bên đám người, không chần chừ một giây phút nào, một người thô kệt thanh niên, nhưng dáng vẽ gầy yếu đến đáng thương cầm trên tay một cây đao, liền chém đứt hai cánh tay của Liêm Pha ném vào nồi canh.
"A!" Tiếng hét chói tai của Liêm Pha vang lên.
Chưa đầy hơi thở, cơ thể của Liêm Pha liền nằm bên trong nồi canh, đám người Trần Lâm ăn như hổ đói, không chừa lại một chút máu thịt nào.
Liêm Pha hồn phách xuất ra, hai mắt không hiểu thứ gì, nhìn chằm chằm thanh niên áo đen đứng trước mặt hỏi.
"Ngươi là câu hồn sứ giả mang ta đi đến địa ngục sao?"
"Đúng vậy!" Lang Nha nhìn đứa bé đáp lời.
"Thật ra Địa Phủ cũng không giống Nhân Gian, đôi khi chết đi còn tốt hơn khi còn sống rất nhiều".
"Vậy sao?" Liêm Pha ánh mắt u buồn hỏi.
"Ngươi là người đầu tiên ta câu hồn, cũng là người đầu tiên cùng ta nói chuyện, ngươi khác với nhưng cô hồn dã quỷ khác, nên đi theo ta đi, ta đưa ngươi đến Địa Phủ làm một cái Quỷ Sai, ít ra không đáng sợ như ở nơi này!" Lang Nha ánh mắt chăm chú nhìn Liêm Pha nói.
"Được ta đi theo ngài!" Liêm Pha là một cái hài tử, lần đầu tiên nhìn thấy Quỷ Sai lại không sợ sệt chút nào, có lẽ Lang Nha so với những người kia còn không đáng sợ bằng.
Trên tay Lang Nha xuất hiện một quyển sách màu đen kịt, quyển sách này có thể che dấu bất cứ thứ gì, quyển sách này chính là Sinh Tử Quyết.
"Vào bên trong Sinh Tử Quyết đi, đợi khi ta trở về Địa Phủ nhờ sư phụ giúp ngươi trở thành Quỷ Sai!"
Liêm Pha không một chút chần chừ chui vào bên trong Sinh Tử Quyết, từ từ biến mất khỏi ánh mắt của Lang Nha.
Lang Nha từ trên không trung nhìn xuống khắp Hoa Thành Bắc Châu, Nhân Gian đúng là ấm lạnh tình người, Nhân Gian đúng là đáng sợ, Quỷ so với Quỷ đôi khi bọn chúng còn không giết hại lẫn nhau, còn con người đúng là không thể nói nổi.
Người ăn người cảnh tượng này đúng là kinh khủng đến đáng sợ.
Siêu Phẩm truyện Bóng Đá Việt Nam. Main lý trí, chịu khó. Hack không quá bá, cần rèn luyện mới có thể thành tài. Main hiện chuẩn bị sang Bundesliga. Cam đoan chất lượng nhảy hố. Mời bạn đón đọc
Lang Nha trở lại Quỷ Môn Quan đi đến Nhân Gian, chỉ có một đường duy nhất đến Nhân Gian là nơi này, hắn sau này phải đi qua Quỷ Môn Quan nhiều lần, Lang Nha cứ như thế bắt đầu nhiệm vụ đầu tiên của cuộc đời Quỷ của hắn.
Lang Nha bước ra khỏi Quỷ Môn Quan, đi đến Nhân Gian, không biết đã bao lâu hắn mới trở lại Nhân Gian, nếu tính thời gian ở bên trong Lục Sinh Vạn Nhân Hồ đến nay có lẽ đã hơn một vạn năm, vỏn vẹn một vạn năm hắn mới trở lại nơi này.
Ánh nắng mặt trời của Nhân Gian nóng rực chiếu xuống khuôn mặt của hắn, ánh nắng có chút nóng rát, cho dù hắn là Quỷ Sai vẫn cảm nhận được những điều này.
Hắn có Quỷ Bài có thể ẩn mình ở Nhân Gian cả ngày lẫn đêm, không sợ ánh nắng mặt trời, không sợ Ma Tu phát hiện.
"Không khí Nhân Gian thật tốt!" Lang Nha hít một ngụm ánh nắng mặt trời chiếu thân thể, hắn cảm nhận được đây chính là Nhân Gian, đây chính là nhà trước đây của hắn.
Thiên Canh năm thứ 20, Hoa Thành Bắc Châu khô hạn, dẫn phát nạn đói lớn!
Cuồn cuộn nạn dân, như tuyết lở, như sóng lớn, hướng nơi khác địa giới dũng mãnh mà tới.
Không đến 1 tháng, nạn dân liền vượt qua trăm vạn!
Nạn đói càng là kinh khủng đến đáng sợ!
Nhiệm vụ của Lang Nha chính là câu hồn những người chết trong nạn đói này, hắn cũng không thể giúp được gì, bây giờ hắn đã không còn là người nữa rồi, chỉ có thể làm nhiệm vụ của mình.
Chưa đầy một giờ Sinh Tử Bộ của hắn ở Hoàng Thành đã có hơn trăm cái hồn phách, thật đúng là nhanh chóng đến đáng sợ, hắn còn phải ở nơi này cho đến khi nạn đói kết thúc, mới được xem là hoàn thành nhiệm vụ.
Nạn đói ban đầu, người dân đói đến nỗi, vỏ cây đều gặm sạch, cộng cỏ đều không tha, dã thú thấy những người này đều tránh né tránh lui.
Ngay cả hổ báo cũng không dám tới gần nạn dân, vì bọn họ đói đến điên rồi!
Có một chút nhà giàu phú hộ, địa chủ, tích trữ chút lương thực, cũng bị cướp đến không còn một hạt gạo.
Tích trữ một chút lương thực căn bản không đủ, hơn một trăm vạn nạn dân, lấy gì cứu giúp đây.
Rất nhanh, người chết đều bị người sống ăn đến không còn lại một chút xương, người chết đói ngày càng nhiều.
Miễn cưỡng còn sống nạn dân toàn bộ đều gầy như que củi, khuôn mặt khô khốc như ma quỷ, nhìn ra còn đáng sợ hơn Lang Nha gấp mấy lần.
Bọn hắn giống như một bộ thể xác không có hồn, giữ lấy thân thể gần như đã chết, hành tẩu ở nơi khôn hạn này.
Đến lúc này, dã thú đã không còn e ngại nạn dân.
Lạc đường nạn dân, 10 cái thì có 9 cái đều trở thành thức ăn trong miệng dã thú.
Thậm chí ngay cả chó hoang cũng bắt đầu ăn thịt người!
Hơn phân nửa Hoa Thành Bắc Châu, đã biến thành Địa Ngục!
Lang Nha lúc này lại chú ý đến một thiếu niên vô cùng nhỏ yếu, đang dãy dụa mà sống trong cái Địa Ngục nhỏ bé này.
Ở bên trong nạn dân, có một cái nho nhỏ thân ảnh có chút gầy yếu, khuôn mặt đã khô khốc đến nổi không nhìn ra là người sống hay là xác chết.
Thế giới này, có thể còn sống sót cô nhi ít càng thêm ít.
Chớ nói chi là tại nạn đói còn sống sót!
Trong đám nạn dân này , Liêm Pha là một người duy nhất vô thân vô cố hài đồng.
Hắn có thể sống đến hiện tại, thật có chút khó tin.
Nhưng hắn cũng đã chịu đựng đến cực hạn!
Liêm Pha lần trước ăn thức ăn có lẽ đã là ba ngày trước, so với hắn đói hơn còn có hơn vạn người, nhưng hắn dù sao cũng là một đứa bé, không chịu nổi điều này cũng không lạ.
Thật sự nếu không có thức ăn, Liêm Pha có thể kiên trì cùng lắm chỉ có thể cực hạn là một ngày, cái chết đã lặng yên sắp đến với hắn.
"Chẵng lẻ ta phải chết đói như thế này sao?".
Liêm Pha trong lòng không cam lòng, nhưng lại không thể làm gì.
Hắn chỉ là bên trong nạn đói một mảnh trầm luân lá khô, lúc nào cũng có thể bị đánh đến chết, có thể bị ăn không còn chút xương.
Bóng đêm bắt đầu buông xuống, người chết trên Sinh Tử Bộ của Lang Nha đã vượt qua con số hơn ngàn người, hắn lắc đầu không thôi, Nhân Gian nạn nói đúng là đáng sợ, so với năm đó đại kiếp hắn trả qua còn đáng sợ hơn rất nhiều.
Lang Nha vẫn dõi theo hình bóng Liêm Pha, hắn không biết tại sao, nhưng nhìn Liêm Pha hắn lại nhớ đến hắn khi còn sống, cũng là một đứa trẻ mồ côi, không nơi nương tựa, may mắn sống sót đến mười bảy tuổi mới chết đi.
Liêm Pha vô lực nằm ở bên cạnh 1 cái gốc cây, ý thức bắt đầu mơ hồ.
Cũng không biết là đã ngũ hay là hôn mê. Ngay tại lúc hắn dường như sắp ngất đi, thì một thân ảnh lén lén lút lút đi về phía hắn.
"Liêm Pha, Liên Pha, mau tỉnh lại!".
"Ai? Trần thúc, có việc gì sao?".
Trần Lâm, cùng Liêm Pha là người cùng thôn, là thợ rèn.
Con của hắn cùng Liêm Pha cùng tuổi, hai người có mối quan hệ rất tốt.
"Liêm Pha, ta đây có thức ăn, ngươi đi theo, đừng lên tiếng!"
Nghe Trần Lâm nói những lời này Liêm Pha ánh mắt sáng lên, thân thể gầy yếu bò dậy.
Liêm Pha không cần biết có thứ gì có thể ăn, hắn cứ thế đi theo sau lưng Trần Lâm, Liêm Pha có chút không tin lúc này lại có thức ăn, nhưng hắn đã đói lắm rồi, không thể chịu nổi, đành phải đi theo Trần Lâm.
Lang Nha ở trên cao quan sát hai người lắc đầu, hắn biết rõ, làm gì có chuyện tốt như vậy, Liêm Pha hẳn là thức ăn của đám người Trần Lâm.
Thời điểm nạn đói như thế này, làm gì còn có cái gọi là thân tình, no bụng chính là điều tốt nhất, cho dù là con cái, cha mẹ đều không tha, đều ăn sạch sẽ, chứ đừng nói là một người quen biết bình thường.
Nhưng mà Lang Nha vẫn dõi theo Liêm Pha không rời mắt, Sinh Tử Bộ của hắn hiện tai đã rất nhiều âm hồn, nhưng chưa có một âm hồn nào có thể cùng hắn giao lưu, không biết có phải không, nhưng Lang Nha tin rằng Liêm Pha có thể cùng hắn giao lưu, cũng có thể cùng hắn trở thành Quỷ Sai.
Liêm Pha nghe Trần Lâm nói là săn được một đầu heo rừng, nhưng mà khi nạn đói diễn ra, làm gì có việc dễ dàng săn bắt động vật như vậy, động vật sớm đều đã bị bắt hết, còn đến lượt Trần Lâm bắt sao.
Nhưng hắn cũng đâu thể làm gì, nếu thực sự có thức ăn thì tốt, không có thức ăn thì hắn đành ảm đảm ngã xuống mà thôi.
Dừng trước một căn nhà nhỏ, sập sệ đến đáng thương, bên trong có một đám lửa nhỏ phát ra, còn có vài người giống như Trần Lâm, dường như đang đợi gì đó.
Lúc này Trần Lâm lộ ra bộ mặt hung ác!
"Trần thúc, Thạch Đầu đâu, tại sao sáng giờ không thấy hắn!".
"Thạch Đầu, ăn ngon, ăn ngon".
"Nhìn thấy ngôi nhà nhỏ bên trong không, hắn chờ ngươi ở bên trong".
Trần Lâm ánh mắt hung lệ, cánh tay nắm chặt hai tay Liêm Pha kéo đi vào bên trong căn nhà nhỏ, Liêm Pha nói đủ lời làm cho Trần Lâm có chút nhức đầu thả một tay xuống, nhân lúc này Liêm Pha liền bỏ chạy trối chết.
"Tiểu tử thúi, còn dám chạy!" Trần Lâm ánh mắt hung ác đuổi theo.
Liêm Pha chỉ là một đứa trẻ làm sao có thể chạy lại một người trưởng thành, tuy cả hai đều đói như nhau, nhưng với sức lực của hắn làm gì có cơ hội chạy thoát, chưa đầy một hơi thở liền bị bắt trở lại.
Trần Lâm ánh mắt hung ác, một quyển nện vào bụng của Liêm Pha hả giận, đã chết đến nơi còn làm cho hắn tốn sức chạy một phen.
Tới gần căn nhà nhỏ, mùi thịt nhàn nhạt sộc vào mũi của Liêm Pha, mùi thịt này làm cho cơ thể Liêm Pha réo lên, bụng đói cồn cào, miệng liền chảy nước bọt.
Nhưng mà Liêm Pha có thể biết được thịt này từ đâu đến, hắn tuy còn nhỏ, nhưng trong nạn đói này không khôn lanh một chút làm sao có thể sống sót đến giờ.
Trần Lâm vậy mà ăn chính con trai của hắn, chẵng lẻ hắn không còn chút tình người nào sao, cũng phải trong nạn đói làm gì có cái gọi là tình người, làm gì còn có cái gọi là tình thân.
Ở giữa một cái vạc lớn, phía dưới tràn ngập ánh lửa, bên trong vạc lớn, nấu một nồi canh.
Nước canh chìm nổi, có thể thấy rất nhiều xương cốt nổi lên, trên những xương cốt này, máu thịt đều đã bị gặm đến sạch sẽ, nhưng đám người Trần Lâm vẫn không nỡ ném đi.
Đoán chừng đợi nấu thêm chút nữa, bọn chúng liền ăn sạch bên trong cốt tủy, bọn chúng đói đến nổi điên rồi, Liêm Pha nhìn ra được những xương cốt ngày căn bản không phải xương của heo rừng, mà là xương của người, xác thực Thạch Đầu ăn rất ngon.
Rất nhanh, Liêm Pha liền bị Trần Lâm kéo đến bên đám người, không chần chừ một giây phút nào, một người thô kệt thanh niên, nhưng dáng vẽ gầy yếu đến đáng thương cầm trên tay một cây đao, liền chém đứt hai cánh tay của Liêm Pha ném vào nồi canh.
"A!" Tiếng hét chói tai của Liêm Pha vang lên.
Chưa đầy hơi thở, cơ thể của Liêm Pha liền nằm bên trong nồi canh, đám người Trần Lâm ăn như hổ đói, không chừa lại một chút máu thịt nào.
Liêm Pha hồn phách xuất ra, hai mắt không hiểu thứ gì, nhìn chằm chằm thanh niên áo đen đứng trước mặt hỏi.
"Ngươi là câu hồn sứ giả mang ta đi đến địa ngục sao?"
"Đúng vậy!" Lang Nha nhìn đứa bé đáp lời.
"Thật ra Địa Phủ cũng không giống Nhân Gian, đôi khi chết đi còn tốt hơn khi còn sống rất nhiều".
"Vậy sao?" Liêm Pha ánh mắt u buồn hỏi.
"Ngươi là người đầu tiên ta câu hồn, cũng là người đầu tiên cùng ta nói chuyện, ngươi khác với nhưng cô hồn dã quỷ khác, nên đi theo ta đi, ta đưa ngươi đến Địa Phủ làm một cái Quỷ Sai, ít ra không đáng sợ như ở nơi này!" Lang Nha ánh mắt chăm chú nhìn Liêm Pha nói.
"Được ta đi theo ngài!" Liêm Pha là một cái hài tử, lần đầu tiên nhìn thấy Quỷ Sai lại không sợ sệt chút nào, có lẽ Lang Nha so với những người kia còn không đáng sợ bằng.
Trên tay Lang Nha xuất hiện một quyển sách màu đen kịt, quyển sách này có thể che dấu bất cứ thứ gì, quyển sách này chính là Sinh Tử Quyết.
"Vào bên trong Sinh Tử Quyết đi, đợi khi ta trở về Địa Phủ nhờ sư phụ giúp ngươi trở thành Quỷ Sai!"
Liêm Pha không một chút chần chừ chui vào bên trong Sinh Tử Quyết, từ từ biến mất khỏi ánh mắt của Lang Nha.
Lang Nha từ trên không trung nhìn xuống khắp Hoa Thành Bắc Châu, Nhân Gian đúng là ấm lạnh tình người, Nhân Gian đúng là đáng sợ, Quỷ so với Quỷ đôi khi bọn chúng còn không giết hại lẫn nhau, còn con người đúng là không thể nói nổi.
Người ăn người cảnh tượng này đúng là kinh khủng đến đáng sợ.
Siêu Phẩm truyện Bóng Đá Việt Nam. Main lý trí, chịu khó. Hack không quá bá, cần rèn luyện mới có thể thành tài. Main hiện chuẩn bị sang Bundesliga. Cam đoan chất lượng nhảy hố. Mời bạn đón đọc