Vẫn không thấy ai thưa, chị giúp việc định quay đi vì nghĩ Phong đang ngủ. Dù sao cũng đã gọi cửa đến ba lần. Nhưng khi vừa quay đi thì chị nghe thấy tiếng rên rỉ phát ra nhỏ xíu từ bên trong phòng:
- - Hư….hư….ư….ư……..ưu……..ư…
Chị giúp việc quay lại rồi áp tai vào nghe xem có đúng tiếng rên đang vọng ra hay không..? Vừa đặt tay lên cửa thì cánh cửa hơi khẽ đẩy vào trong một chút. Căn phòng không hề khóa cửa. Thò mặt vào bên trong một hơi lạnh bay ra táp thẳng vào mặt khiến chị giúp viêc rùng mình. Phòng tuy tối, nhưng chị vẫn thấy chiếc giường của Phong được kê sâu sát vào bên trong vách tường.
Phong đang nằm đó toàn thân bất động, nhưng trong phòng quả nhiên những tiếng rên rỉ vẫn đang phát ra từng cơn, từng chập.
- - Chị đừng làm phiền nó, cứ để nó trong phòng. Không cần gọi, thằng Hân để tôi lo là được rồi. Chị ra dọn cơm tôi ra ngay…
Nhắc đến Hân khiến Phong nhớ lại chuyện con dao, mấy hôm nay từ khi Hân về làng, đúng hơn là từ lúc Hân đưa cho Phong con dao kỳ lạ. Đeo con dao bên người Phong không còn thấy những hình ảnh đáng sợ nữa. Đêm qua Hân mang con dao đi mà ngay khi trời còn sáng, mặt trời giữa trưa Phong đã lại gặp ma giữa ban ngày. Người khác nhìn vào có thể chỉ thấy Phong nằm ngủ trưa rồi gặp ác mộng, nhưng mọi chuyện chỉ mình Phong hiểu rõ nhất.
Oan hồn cô gái tên Trinh bị Phong giết một cách dã man vẫn luôn ám ảnh hắn cho đến tận bây giờ. Nhưng Hân hiện tại cũng không xuất hiện, con dao, không có con dao Phong sẽ không thể sống yên ổn. Mặc dù mới đêm qua khi nghĩ về con dao Phong còn thấy sống lưng mình lạnh cóng. Con dao đó quả thực vẫn còn có quá nhiều điều bí ẩn. Chẳng trách thằng Hân coi nó như báu vật, Phong vì quá sợ hãi mà quên mất một điều, người đưa con dao đó cho Hân là một thầy phù thủy vô cùng đáng sợ nếu như lời kể của Hân về bà ta là sự thật.
Bà ta là ai..? Tại sao đột nhiên Phong lại có cảm giác sợ hãi đến như vậy. Trời tối dần, về phía Lâm tất cả cũng đã chuẩn bị từng bước cho đêm nay. Sinh ra và lớn lên tại làng, tuổi thơ gắn liền với dòng sông, với những con hẻm, những lối tắt bên bờ, sau bụi. Năm tháng trôi qua tất cả đã khôn lớn nhưng làng quê vẫn vậy. Tất cả ký ức ùa về đối với Lâm cùng vợ chồng Bột chỉ như vừa mới cái thời cởi truồng tắm sông, cái thời bơi thi ai nhất được tôn làm đại ca. Vốn đã biết bị theo dõi nên Lâm dặn mọi người phải tỏ ra thật tự nhiên.
Kế hoạch đã lên sẵn sàng, vào giữa đêm Mến sẽ chèo đò men theo khúc sông đến cuối làng nơi nhà cô Ba mà Mai đang ở đó. Sau khi đón Mai vợ chồng Bột cùng Mai sẽ sang bên kia sông rời khỏi làng. Mọi ngóc ngách lối tắt không ai am hiểu bằng người trong làng như Bột và Mến. Sau khi rơi khỏi nhà Phách, Lâm nói với Bột:
- - Chuẩn bị xong đến giờ lập tức rời đi. Không cẩn nói với tao, tao không biết tại sao đến giờ chúng nó vẫn chưa hành động. Nhưng không biết tụi nó sẽ làm gì, có cơ hội phải đi ngay, nhớ chưa.?
Bột đáp:
- - Nhưng mày ở lại một mình liệu có ổn không..? Như mày thấy đấy, tụi nó đâu chỉ có mỗi thằng Hân. Tao lo lắm…
Lâm cười quả quyết:
- - Tao đã nói tao có kế hoạch của tao, nhiệm vụ của mày là bảo vệ vợ mày và Mai. Đấy mới là điều quan trọng, tao sẽ đánh lạc hướng tụi nó để mày có thời gian. Tao không tin chúng nó coi việc giết người là chuyện đơn giản. Hơn nữa tao đâu phải loại sẽ để im cho bọn nó muốn làm gì thì làm. Để Mai với vợ chồng mày ở đây càng làm tao khó hành động mà thôi. Thôi đi về và đừng làm gì gây chú ý, tao sẽ về trước.
Dứt lời Lâm ra về, Lâm biết có người đang đi theo mình trên con đường đất chập choạng tối nhưng Lâm giả bộ không biết. Đi qua bến đò, Lâm thấy hơi rùng mình, một cảm giác lành lạnh khẽ lướt qua Lâm từ phía đối diện. Rõ ràng Lâm cảm nhận thấy có người bước qua mình. Người này tạo cho Lâm một cảm giác quen thuộc cho dù không nhìn thấy.
Bất ngờ Lâm nghe thấy đằng sau có tiếng thét lên thất thanh, ngay sau đó một tiếng động mạnh. Lâm quay lại thì thấy phía đằng sau gã ban nãy bám theo Lâm đã ngã ngay bên dưới cây cầu nhỏ nơi bến đò cũ mà không biết lý do vì sao. Có một chút lo sợ Lâm rảo bước đi không quay lại nữa.
11h tối cùng ngày, Bột và Mến đã bí mật chèo đò xuôi theo dòng nước đến phía sau nhà cô Ba cuối làng. Cùng lúc đó điện thoại Lâm vang lên, Lâm bắt máy. Từ trong điện thoại vang lên một giọng nói quen thuộc: