“Được không ạ?” Trần Trừng hỏi. Trần Thấm vừa dùng bút cảm ứng làm việc vừa gật đầu nói: “Mấy ngày nay nằm viện chủ yếu là để quan sát xem em có bị chấn động não nghiêm trọng không, vết thương ở lưng chúng ta có thể trở về nhà để anh rể của em tiếp tục chữa cho em.” Trần Thấm càng nghĩ càng cảm thấy phương pháp này khả thi, vì vậy cô ấy không chờ Trần Trừng quyết định mà đứng dậy ra ngoài tìm Giản Mục Xuyên nói chuyện. Vì vậy sau khi được Giản Mục Xuyên gật đầu đồng ý, Trần Thấm giúp Trần Trừng thu dọn đồ đạc, sau đó dẫn cô vui mừng phấn khởi rời khỏi bệnh viện trở về nhà. Cứ nghĩ đến việc cần đến nhà của chị gái và anh rể ở, tâm trạng của Trần Trừng rất phức tạp, đến lúc đó cô nên đối mặt với anh rể bằng thái độ như thế nào? Sau khi Trần Thấm kết hôn với Giản Mục Xuyên, Trần Trừng chỉ từng đến nhà họ một lần và ở lại một đêm, ngày hôm sau đã vội vã rời đi. Lúc đó cô chỉ cảm thấy nhà của chị gái mình rất lớn, không cẩn thận là sẽ lạc đường. Hiện giờ lại bước vào nhà của chị gái mình lần nữa, cô chỉ cảm thấy ngôi nhà này không chỉ rộng mà còn rất lạnh lẽo, đồ trang trí xa hoa đắt đỏ nhìn lạnh như băng, không hề ấm áp chút nào. “Chị ơi, ngôi nhà này được mua sau khi chị và anh rể ở bên nhau sao?” Trần Trừng tò mò hỏi chị gái của mình, cô đau chân không đi lại được. Lần này xuất viện phải ngồi trên xe lăn, nhưng để thuận tiện, Trần Thấm cũng mua cho cô một bộ nạng, để cô thỉnh thoảng có thể đi lại trong nhà..Trần Thấm đẩy cô đi vào trong phòng khách, nói: “Là người nhà của anh rể chuẩn bị phòng cưới cho bọn chị.” “Vậy là nhà anh rể rất giàu ạ?” “Tạm được, chị gái của em cũng giàu mà.” “Cũng đúng.” Từ sau khi Trần Thấm tốt nghiệp, cô ấy vẫn luôn kinh doanh, những năm nay kiếm được rất nhiều tiền, không chỉ mua đất xây nhà ở quê mà còn đưa Trần Trừng vào học viện vũ đạo tốt nhất. Có thể nói rằng cuộc sống hôm nay của Trần Trừng tất cả là do chị gái cô cho. Tuy nhiên, chị gái của cô đối xử tốt với cô như vậy mà cô lại không thể chống lại sự cám dỗ, bị ma quỷ ám ảnh vụng trộm yêu đương với anh rể của mình. Cứ nghĩ đến việc xảy ra ở bệnh viện, trong lòng Trần Trừng lại vô cùng áy náy, cô thầm nghĩ sau này mình sẽ không dây dưa mập mờ với anh rể của mình nữa. Cũng may mấy ngày nay thái độ của anh rể với cô đã trở lại bình thường, điều này khiến Trần Trừng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng ngoài cảm thấy nhẹ nhõm ra, sâu trong đáy lòng cô lại không khỏi cảm thấy có chút thất vọng, rốt cuộc anh rể coi cô là gì? Anh coi cô là đồ chơi có thể đùa bỡn sao? Nghĩ đến đây, Trần Trừng lại trở nên tức giận, cô không muốn liên quan đến người đàn ông này nữa!Bởi vì chân không tiện, nên phòng của Trần Trừng được sắp xếp ở phòng ngủ dành cho khách ở tầng một, căn phòng rất rộng rãi, có phòng tắm, còn có một cánh cửa kính, mở cửa kính ra là có thể đi đến vườn hoa phía sau, Trần Trừng rất thích.Bởi vì vết thương ở lưng vẫn chưa khỏi hoàn toàn, vì vậy vừa về đến nhà, Trần Trừng liền bị chị gái mình bắt về phòng nằm trên giường. Trần Thấm thay bộ quần áo ở nhà, áo thun và quần dài, phối với mái tóc ngắn gọn, thoạt nhìn rất trung tính, giống như một anh chàng đẹp trai. Cô ấy dựa vào cửa, bàn bạc với Trần Trừng buổi tối muốn ăn gì, mới đầu Trần Thấm nói muốn ra ngoài mua thức ăn về nấu, cuối cùng lại bỏ cuộc vì lười biếng, nói rằng muốn đặt cho Trần Trừng suất ăn dinh dưỡng nhất, sau đó Trần Thấm nhận được một cuộc điện thoại, và nói với đối phương với giọng điệu không thân thiện lắm: “Tôi và anh không còn quan hệ gì nữa, đừng có đến làm phiền tôi.” Nói xong liền ngắt điện thoại, đối phương lại gọi đến nhưng lại bị cô ấy đưa vào blacklist luôn.