Ảo cảnh này không khác gì thế giới chân thành, tự thành một thế giới Thận cảnh thiên nhiên, có quy tắc vận hành của riêng mình. Thậm chí mỗi một người đều rất sống động, có tư tưởng tích cách cùng cách đối nhân xử thế của mình, chính là cảnh tưởng Trường Trạch môn của hai mươi năm trước.
Linh hồn bị dẫn đến, tu sĩ c.h.ế.t ở chỗ này, cũng thật sự sẽ c.h.ế.t ở thế giới thật.
Thận cảnh thiên nhiên có thể gặp không thể cầu.
Thận ma tu luyện cho đến nay cũng chỉ được hai cái.
Mà ở trong Thận cảnh thiên nhiên, nó cũng không có cách nào can thiệp quy luật vận hành, phụ thân vào ai, sử dụng thủ đoạn gì.
Chẳng qua, nếu ở trong thế giới thật, có thân thể của người ở bên trong Thận cảnh, nó có thể thử can thiệp vào một chút.
DTV
Thận Ma cười khặc khặc, lộ ra hai hàm răng dính máu. Sắp bước vào cảnh giới Thiên Nhân, nó nhất định phải ăn được hai đứa nhóc này!
*
Ngày hôm sau
Đưa bữa sáng cho tiểu thư, Ngu Tri Dao lại được ban cho hai đĩa bánh ngọt, một túi thịt chưng.
Những thị nữ khác ghen tị sắp mệt c.h.ế.t rồi.
Lạc Vân Dã đứng canh ở bên phải cửa phòng, sống lưng thẳng tắp, gánh vác chức trách của một thị vệ tốt, đồng thời còn lưu ý từng thị nữ bưng đồ ăn vào rồi đi ra.
Vô cùng thành thật, bước từng bước nhỏ nhẹ.
Những người này khẳng định không phải là Tiểu Ngư!
Trừ Tiểu Hà cô nương người cuối cùng đi vào lại được ban thưởng, lúc đến mắt buồn ngủ m.ô.n.g lung, lộ ra một cổ mùi vị càng lười biếng hơn hôm qua.
... Chẳng lẽ là nàng?
Ngu Tri Dao xách hộp thức ăn đi ra, Lạc Vân Dã thu hồi suy nghĩ, bắt đầu quan sát.
Ngoài cửa hơn mười thị nữ còn chưa rời đi, rối rít trợn mắt nhìn nàng.
Ngu Tri Dao a một tiếng, kinh ngạc nói: "Các ngươi ở chỗ này, là muốn ăn chung?"
Linh thực do Linh Thiên đường đặc biệt làm cho tiểu thư, ai mà không muốn ăn?
Linh Thiện đường, đây chính là địa phương ngay cả đệ tử ngoại môn cũng không thể mỗi ngày đến ăn! Đứa nhà quê này thật không biết xem hàng!
Bọn thị nữ có tâm tư muốn ăn, nhưng từng người đều kiêu ngạo, mấp máy miệng cũng không nói tiếng nào.
Lúc nào Hồng Hạnh chịu khuất nhục như vậy, là đại nha hoàn của tiểu thư, ngày thường đều là bọn thị nữ dâng đồ tốt lấy lòng nàng ta.
Tiểu Hà ỷ vào được tiểu thư sủng ái, lại còn muốn nàng ta chủ động cúi đầu?!
Vì vậy nàng ta tức giận phất tay áo rời đi: "Ai muốn ăn? Chẳng qua chỉ là một chút linh thực mà thôi."
Nhất thời chúng thị nữ đều gấp đến độ đỏ mặt.
Người không ăn chúng ta muốn ăn nha!
Linh thực đó! Linh thực của Linh Thiên đường! Nơi nào chỉ là!
Nhưng có Hồng Hạnh dẫn đầu, những thị nữ khác chỉ có thể lưu luyến làm bộ bước đi, ánh mắt trông đợi, hy vọng Tiểu Hà có thể lên tiếng giữ các nàng lại ăn chung.
Ai ngờ Tiểu Hà ngồi xổm xuống, mở hộp thức ăn ra, lấy một miếng bánh hoa mai mùi thơm xông vào mũi, cũng không nhìn các nàng cắn một miếng.
Bọn thị nữ hối hận đến xanh ruột. Thị vệ ở bên trái Lạc Nhất khinh thường hừ một tiếng.
Già mồm! Chỉ biết già mồm!
Giống hắn ta ngày hôm qua bị thua thiệt!
Lại vui vẻ nghĩ, cung may hắn ta còn có người huynh đệ Lạc Nhị!