Bác sĩ nam hỏi: “Tới kỳ kinh nguyệt à? Đau chỗ nào?”
“Chưa tới.” Nghê Ưu lắc đầu nói: “Bụng dưới bên phải, rất đau...”
“Tôi biết rồi.” Bác sĩ nam vừa định vén áo chỗ bụng Nghê Ưu lên thì bị Trình Phù chặn lại.
“Chú làm gì đấy?!”
Bác sĩ nam nói: “Kiểm tra, có lẽ cô bé này bị viêm ruột thừa cấp tính, phải tới bệnh viện xem thử.”
Trình Phù nghe vậy thì sắc mặt lập tức thay đổi.
Bác sĩ nam than thở: “Haiz, học sinh mấy đứa chẳng bao giờ để ý tới sức khỏe của mình.”
“Cô bé, cơ thể của cháu rất yếu, có phải thường xuyên làm việc quá sức, không nghỉ ngơi đàng hoàng không?”
Nghê Ưu mím môi, không có mặt mũi để nói.
“Vậy bây giờ cháu đưa cậu ấy tới bệnh viện!” Trình Phù nói xong thì chuẩn bị cõng Nghê Ưu lên lưng.
Nghê Ưu nằm lên lưng của anh, nhỏ giọng nói: “Trình Phù, ngộ nhỡ không phải...”
“Đừng lấy sức khỏe ra làm trò đùa.” Trình Phù nghiêm túc bảo: “Mình sẽ xin nghỉ giúp cậu, bây giờ chúng ta tới bệnh viện.”
…
Tại bệnh viện.
Nghê Ưu đang truyền dịch, đôi mắt cô nhìn chằm chằm vào Trình Phù đang đứng ở trước mặt.
Vẻ mặt của anh rất nghiêm túc.
“Cảm ơn cậu nhé.” Giọng Nghê Ưu nhẹ nhàng: “Lại giúp mình một lần nữa.”
Trên đường đi, cô có thể nhìn ra được Trình Phù thật sự rất quan tâm cô, đã qua một thời gian dài như vậy rồi, đây là lần đầu tiên có người quan tâm đến cô.
“Về sau cậu đừng lấy sức khỏe ra làm trò đùa nữa, được không?” Trình Phù ngồi xổm xuống, trong ánh mắt anh dường như còn ẩn chứa một tia cầu xin, giọng nói rất ấm áp.
Lông mi Nghê Ưu run lên, cô yên lặng dời tầm mắt, chậm rãi nói: “Nhưng mà...”
“Nghê Ưu.” Trình Phù lại gọi tên cô một lần nữa, Nghê Ưu đành thỏa hiệp: “Được thôi.”
“Ừ, cậu ngoan nhất.” Trình Phù xoa đầu Nghê Ưu rồi khẽ nói: “Mình đi mua cháo cho cậu.”
Nhìn bóng dáng Trình Phù rời đi, Nghê Ưu đặt tay lên ngực, khó hiểu nói: “Tim đập nhanh quá.”
Vì sao khi đối mặt với Trình Phù, tim cô lại đập nhanh như vậy?
Rõ ràng chỉ mới gặp nhau vài lần thôi mà, chắc chắn là vì Trình Phù đã giúp đỡ cô rất nhiều nên cô mới cảm động như vậy.
“Ân huệ lớn như vậy, trả kiểu gì bây giờ?” Nghê Ưu cảm thấy bức bách khó chịu: “Haizz...”
Hôm nay không thể đi làm rồi, phải xin ông chủ cho nghỉ mới được.
Thời gian trôi đi, khi Trình Phù quay lại thì Nghê Ưu đã sắp ngủ rồi.
“Cháo nóng, cẩn thận bỏng.” Trình Phù mở hộp ra và tự mình đút cho Nghê Ưu.
Nghê Ưu ăn từng miếng nhỏ, cháo nóng hổi ngập tràn trong miệng, hơi ấm như thể truyền vào lòng cô.
Cảm giác này kỳ lạ quá.
“Trình Phù, cậu tốt quá, mình cực kỳ biết ơn cậu.” Nghê Ưu nghiêm túc cảm ơn: “Chắc chắn cậu là một người bạn rất tốt.”
Trình Phù: “...” Nhưng mình không muốn làm bạn của cậu.
Trình Phù yên lặng tiếp tục đút cho Nghê Ưu, anh nói: “Nghê Ưu, mình cần một giáo viên dạy thêm, mà cậu lại học rất tốt, hay là tới dạy thêm cho mình nhé?”
“Cậu yên tâm, tiền lương mình sẽ trả như bình thường, bao ăn bao ở.”
Sau khi nghe xong, Nghê Ưu chớp mắt, trong lòng hơi rung động.
Bao ăn bao ở, còn có tiền lương, đãi ngộ tốt như vậy ư?
Nghê Ưu nói: “Để mình cân nhắc xem.”
Trình Phù trả lời: “Được, mong cậu không để mình đợi lâu.”