Bài Thơ Nhớ Nhung Ngày Xuân

Chương 3



Editor: Gấc.

Trong phòng bệnh tại bệnh viện trung tâm thành phố.

Cuối năm, bệnh viện cũng không hoàn toàn yên bình, Lư Chi Hiểu bị tiếng bước chân tới lui và tiếng khóc ở xa đánh thức.

Lư Chi Hiểu mở mắt ra, nhìn trần nhà trắng muốt, cô muốn nâng tay lên, nhưng phát hiện tay đang truyền dịch, đành phải dùng tay khác để dụi mắt.

Trầm Triệt ngồi ở giường trống bên cạnh, đang gõ bàn phím máy tính, thấy cô tỉnh, anh gập máy tính lại, tiến lên phía trước hỏi.

“Tỉnh rồi à?”

“Ừm…”

Lư Chi Hiểu ngồi dậy, dựa vào đầu giường: “Cảm ơn anh.”

Lúc Trầm Triệt mới đến công viên, anh nhìn thấy cô dựa vào ghế, nửa người dính đầy tuyết, làm anh sợ hết hồn.

Anh cuống quýt chạy đến bên cạnh cô, cả người cô nóng bừng, gương mặt ửng hồng nổi bật dưới nền tuyết trắng, cô nhíu mày, miệng lẩm bẩm.

Trầm Triệt không nghe rõ cô nói gì, anh nhanh chóng bế cô lên rồi chạy về phía xe.

Sau khi truyền dịch ở bệnh viện, cuối cùng cô cũng ổn định lại và nằm mê man, anh ở cạnh cô hai tiếng.

“Bác sĩ nói cô bị viêm dạ dày cấp tính, đã chịu lạnh còn bị sốt.” Trầm Triệt nói xong thì đặt tay lên trán cô: “Hạ sốt rồi, tôi đi rót nước cho cô.”

Lư Chi Hiểu nhìn bóng dáng anh rời đi rồi nở nụ cười chua xót, hình như kể từ khi trưởng thành cho đến tận bây giờ, đây là lần đầu tiên có người ở cạnh cô khi truyền dịch.

Trầm Triệt đặt bình giữ nhiệt màu đen vào tay cô: “Mới mua, chưa từng dùng.”

“Cảm ơn anh.”

Chắc anh sẽ cảm thấy cô rất kỳ lạ nhỉ?

Gọi điện thoại lại không nói đã suy nghĩ xong hay chưa, chỉ bảo mình đau bụng, còn khóc loạn cả lên.

Sau khi uống mấy ngụm nước ấm, Lư Chi Hiểu cảm thấy bụng dễ chịu hơn nhiều.

Cô lén liếc nhìn Trầm Triệt, có lẽ cuối năm vẫn đang tăng ca nên nhìn anh hơi mệt mỏi. Trầm Triệt mặc một chiếc áo khoác lông vũ dài, đeo kính đen, giày thể thao bị tuyết làm ướt, lấm tấm vết bẩn, có vẻ anh rất mệt.

Lư Chi Hiểu nghĩ, hồi cấp ba anh vẫn chưa bị cận.

Trầm Triệt vốn đang xem tin nhắn trong nhóm công việc, cảm nhận được ánh mắt của cô, anh ngẩng đầu hỏi: “Cần gì à?”

Lư Chi Hiểu vuốt bình giữ nhiệt, giọng nói hơi khàn: “Sao anh không hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì?”

Đêm tuyết, một mình ở công viên, trông chật vật khốn khổ vô cùng, thậm chí chỉ có thể gọi cho đối tượng xem mắt mới gặp một lần như anh.

Anh không tò mò ư?

Đã vậy anh còn dịu dàng chăm sóc cô, khiến cô khó có thể không để ý.

“Cô muốn tôi hỏi à?” Trầm Triệt cất điện thoại, nhìn thẳng vào cô.

Lư Chi Hiểu đột nhiên hiểu ý của anh.

Nếu đồng ý kết hôn với anh thì anh mới có thể hỏi, nếu chỉ là cứu mạng một người, anh sẽ không để ý lý do.

Người trước mặt vẫn còn cách dịu dàng một khoảng rất xa. Lư Chi Hiểu nghĩ, lúc này mới giống anh, xa cách nhưng lại khiến người ta cảm thấy gãi đúng chỗ ngứa.

Đã truyền dịch xong, Trầm Triệt không đợi cô nói chuyện, ngón tay thon dài chỉnh chậm tốc độ chảy dịch: “Tôi đi tìm y tá tới rút kim.”

Hồi cấp ba, anh có đáng tin cậy như vậy không?

Lư Chi Hiểu đã quên mình thích anh từ khi nào, hình như là năm lớp 10, khi anh mới chuyển tới thì đã được mọi người vây quanh.

Khi Lư Chi Hiểu nhận ra mình thích Trầm Triệt thì như là bị người ta cho uống một ly rượu đắng đến mức á khẩu không nói được gì.

Nhưng hiện tại, có phải cô đã có cơ hội mở lời không?

Lư Chi Hiểu đi giày tử tế rồi nhận lấy áo khoác Trầm Triệt đưa: “Áo khoác của cô ướt rồi, mặc tạm cái này đi.”

“Cảm ơn anh.”

Trầm Triệt đi phía trước: “Tôi đưa cô về nhà nhé?”

Lư Chi Hiểu nhìn dáng người cao lớn của anh, đột nhiên hốc mắt cô ươn ướt. Lúc sắp rời khỏi bệnh viện, cô bỗng nắm lấy tay áo của Trầm Triệt.

Đôi chân dài của anh dừng lại rồi anh hơi nghiêng người, đợi cô mở lời.

Lư Chi Hiểu đắn đo một hồi lâu, sau đó nói câu trả lời của mình cho anh nghe.

“Tôi sẽ kết hôn với anh.”

“Nghĩ kỹ chưa?”

“Rồi.” Lư Chi Hiểu đi đến trước mặt anh, tuyết liên tục bay vào từ cửa sổ sát đất ở bệnh viện, lặng lẽ, bao phủ hai người.

Lư Chi Hiểu ngước mắt lên, nhìn đôi mắt sâu thẳm của anh.

Không né tránh, nếu là duyên phận tự đưa tới, vậy thì lần này cô phải bắt được.

Cọng rơm cứu mạng của cô.

“Trầm Triệt, tôi không muốn về nhà.”

“Được.”

Trầm Triệt đưa cô lên xe, ngăn gió và tuyết ở ngoài.

Anh duỗi tay lấy chăn ở ghế sau: “Đắp lên chân đi, tôi đưa cô đến chỗ tôi.”

“Đến chỗ anh?”

Lư Chi Hiểu vô thức nắm chặt chăn.

“Ừ, cô không muốn về nhà mà.” Trầm Triệt khởi động xe: “Sau khi kết hôn ở chỗ tôi. Hôm nay đi xem cũng được.”

Nếu anh đã nói vậy, Lư Chi Hiểu chỉ đành gật đầu đồng ý.

Nghe tới chữ kết hôn, cô vẫn không khỏi nổi da gà, vẫn cần thời gian để làm quen.

Không biết có phải quyết định đúng đắn hay không, nhưng nếu là Trầm Triệt thì cũng không tệ đến thế.

-

Nhà Trầm Triệt cách quán cà phê lần trước xem mắt rất gần.

Khu dân cư này khá nổi tiếng, Lư Chi Hiểu từng thấy trong tạp chí trên bàn trà ở nhà Cốc Đình Đình.

Người Lư Chi Hiểu vẫn hơi yếu, hai ngày ở nhà cũng không ăn nhiều cơm lắm.

Cô dựa vào góc thang máy, nhìn con số dừng lại ở tầng 15.

Trầm Triệt nắm lấy bàn tay dán trên tường của cô, kéo người lại gần mình: “Đứng vững được không?”

“Cảm ơn.” Quả thực cô không ổn lắm.

Chỉ kéo khoảng cách lại gần một chút, cô đã bị mùi hương tuyết tùng kia bao phủ.

Có cảm giác ẩm ướt, trong đầu Lư Chi Hiểu hiện lên hình ảnh tuyết rơi không ngừng.

Vậy mà cô lại cảm thấy yên tâm.

Một lát sau.

Hai người về đến nhà, Trầm Triệt lấy một đôi dép lê ra, anh suy nghĩ vài giây rồi đứng dậy kéo áo khoác cô ra và treo lên móc: “Đi tạm đôi này đã, nếu cần thứ gì khác thì hôm nào cùng đi siêu thị mua.”

“À mà, cô có dị ứng với lông mèo không? Trong nhà có mèo, quên nói với cô.”

“Không dị ứng, làm phiền anh rồi.”

“Nếu là đối tác, không cần phải khách sáo như thế, chúng ta phải nhanh chóng quen thuộc với nhau.” Trầm Triệt cởi áo khoác ra, đặt kính vào khay.

Lại là đối tác, thật sự không phải đang làm việc đúng không?

Lư Chi Hiểu nhếch môi cười gượng: “Được.”

“Đi vào ngồi đi, tôi nấu mì cho cô.”

“Không cần, không cần phiền phức, tôi không đói.” Lư Chi Hiểu xua tay.

Vừa dứt lời, bụng cô kêu ọt ọt. Trầm Triệt dựa vào tủ giày, nhướng mày nhìn cô, không khỏi cong môi.

Phòng bếp nhà Trầm Triệt được xây theo kiểu mở, đèn chùm màu vàng ấm chiếu lên tấm lưng rộng lớn của anh, vừa đáng tin cậy vừa ấm áp.

Khi anh quay đầu lại, Lư Chi Hiểu thu hồi ánh mắt, bắt đầu quan sát xung quanh.

Hình như ngoài màu đen trắng xám, nhà Trầm Triệt gần như không có màu sắc khác, hơi nhạt nhẽo nhưng phong cách thiết kế rất đẹp, không khiến người ta thấy áp lực.

Tấm rèm màu vàng nhạt bị vén lên, một con mèo quýt với ánh mắt cảnh giác chui ra.

Lư Chi Hiểu ngồi xổm xuống, tay rũ xuống tấm thảm mềm mại, cô duỗi tay gọi nó: “Meo meo, lại đây.”

Người trong bếp xé gói mì, nhìn bóng dáng ngồi xổm trong phòng khách, một cục tròn nho nhỏ, tóc dài rũ xuống sofa da.

Nồi nước ở phía sau sôi sùng sục, anh không khỏi phá vỡ sự yên tĩnh: “Hạt mèo ở trong ngăn tủ đằng trước, có thể cho nó ăn.”

Lư Chi Hiểu khẽ ừ một tiếng, kéo ngăn tủ ra, mèo quýt thấy cái tủ quen thuộc được mở ra, nó tiến lên phía trước vài bước, dựng thẳng đuôi lên.

Mèo quýt không thể kiềm chế trước sự hấp dẫn của hạt mèo.

Đây là lần đầu tiên cô mỉm cười thoải mái trong hôm nay, nhìn mèo quýt ăn hạt mèo, cô không nhịn được vươn tay sờ, vừa mềm mại vừa ấm áp.

Lư Chi Hiểu liên tục vuốt ve, cô chủ động hỏi: “Nó tên gì vậy?”

“Tên là…” Trầm Triệt ho nhẹ: “Tên là Meo Meo.”

Lư Chi Hiểu không nhịn được cười: “Meo Meo, Meo Meo.”

Mèo quýt cũng kêu meo meo theo.

Vậy mà anh lại đáng yêu ngoài dự đoán như thế này.

Lư Chi Hiểu nhớ đến Trầm Triệt ngủ trong tiết văn hồi cấp ba, cảm thấy thời gian rất thần kỳ.

Giữa người với người cũng rất thần kỳ.

Cô không ngờ sẽ có một ngày mình ngồi đối diện Trầm Triệt, ăn mì anh nấu, nghe anh nói về chuyện kết hôn.

Ăn mì xong, Trầm Triệt ngồi đối diện vuốt đồng hồ theo bản năng, Meo Meo cọ vào chân anh.

“Cô có chắc chắn muốn kết hôn với tôi không?”

Cô sửng sốt, nghiêm túc gật đầu.

“Tôi chắc chắn.”

“Được, vậy tôi sẽ dọn phòng cho cô. Cô uống thuốc xong thì nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta nói tiếp.”

Lư Chi Hiểu vô thức nắm chặt tay, đây là hành động vô thức mỗi khi cô lo lắng.

Khi Trầm Triệt đứng dậy, cô nói: “Tôi có một yêu cầu, có thể nói không?”

“Cô nói đi.”

“Chúng ta kết hôn không làm lễ cưới, chỉ có người thân và bạn bè biết, được không?”

Trầm Triệt nhìn chằm chằm vào cô: “Ừ, đó là điều nên làm. Nếu không sau này thích ai đó, rất khó xử lý.”

Cô vừa định nói mình không có ý đó, anh lại bổ sung: “Cô yên tâm, quan hệ của chúng ta chỉ là hợp tác thôi. Nếu sau này ly hôn, tôi sẽ nghe theo cô.”

“Được.”

Tuy đó không phải lý do Lư Chi Hiểu làm vậy, nhưng anh đồng ý là được rồi.


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.