Một đôi mắt to tròn đầy sức hút, một khuôn miệng nhỏ, một đôi môi hồng nhuận đầy sức sống, một nước da sáng hồng như da em bé, một mai tốc bồng bềnh, một chiếc mũi cân đối, hai má núm đồng tiền khi cười, thân hình đầy đặn không gầy không béo.
Tất cả như hòa quyện mà vẽ lên một thân hình hoàn mỹ.
Cô gái đó nhìn tôi nhẹ nhàng nói.
"Mời công tử ngồi."
Âm thanh nàng trong trẻo không pha chút tạp chất.
Ánh mắt nàng nhìn tôi cũng không có chút tạp niệm nào.
Tôi ngây ngất mà không có phát ứng gì cho tới khi nàng đưa tay che miệng cười, tôi mới sực tỉnh.
"À, à được.
Đa tạ tiểu thư."
Tôi vội vã ngồi xuống một cái ghế bệt cạnh đó.
Thậm chí sau đó còn ngại ngùng không dám đưa mắt lên nhìn nàng ấy.
Tôi tự vấn xe có phải mình đã dính mê hoặc rồi hay không nhưng dù kiểm tra rất kĩ vẫn không thấy gì bất thường.
Tôi ngồi đó ngẩn ngơ.
Lúc này nàng bắt đầu di chuyển ra phía sau tôi.
Ghé sát miệng vào tai tôi rồi thổi nhẹ một cái.
Hương thơm từ miệng nàng làm tìm tôi nhảy loạn.
Tôi xoay người thì nàng lại di chuyển sang hướng ngược lại rồi ôm lấy tôi từ sau.
Cái đầu của nàng để tựa vai tôi.
Tôi không biết mình sẽ phải làm gì.
Chỉ có thể lắp bắp nói.
"Cô nương, xin hãy tự trọng, ta ... ta không phải người dễ dãi."
Chỉ nghe một tiếng phì cười duyên dáng của nàng.
Sau đó nàng lại chui qua cánh tay tôi mà trực tiếp ngồi lên đùi tôi.
Hai tay nàng ôm lấy cô tôi.
Đôi mắt nàng cứ nhìn thẳng vào mắt tôi mà không nói gì.
Trên môi vẫn là nụ cười mê hoặc.
Hai tay tôi lúc này không biết phải để đâu nên cứ dang ra một cách miễn cưỡng.
Cơ thể tôi nhanh chóng cứng ngắc, cơ bắp không tự chủ mà muốn làm gì đó, tìm thì đập loạn, hơi thở thì ngắt quãng vì ngại ngùng.
Nang lại nghiêng đầu sang một bên, mái tóc theo quán tính mà trượt theo để lộ ra cái cổ trắng ngần.
Cái này khiến tôi nuốt nước bọt cái ực.
Nàng lúc này lại bắt đầu cúi đầu thấp xuống e ấp
Khuôn mặt nàng đỏ lên như đang xấu hổ.
"Công tử có muốn cùng thϊếp đêm nay?"
Nghe câu nói đó tôi sững người.
Tôi không thể ngờ hình ảnh người con gái đang hoàn hảo trước mặt tôi lại có thể nói ra những lời không biết xấu hổ như vậy.
Tôi vô thức đẩy nàng ra rồi vội đừng dậy.
Lùi lại vài bước, cúi người rồi nói với nàng.
"Xin lỗi đã làm phiền tiểu thư.
Tại hạ không phải loại người đó."
Rồi như mất đi cái gì đó, tôi thất vọng, thở dài, xoay người bước ra ngoài.