Lâm Nhất Trần rẽ vào con hẻm nhỏ, bước chân nhanh hơn, cấp tốc ẩn mình trong hẻm, thuận tay phóng ra chút linh lực tập trung trong lòng bàn tay.
Kẻ kia vừa rẽ vào hẻm đã bị Lâm Nhất Trần khống chế yếu huyệt, thanh âm của Lâm Nhất Trần truyền đến từ phía sau hắn, rất gần nhưng không mang một tia hơi ấm.
Lâm Nhất Trần hỏi: “Ngươi là ai, vì sao lại theo dõi ta.”
Người kia còn chưa biết mình bị phát hiện khi nào, giờ bị khống chế yếu huyệt, không tự chủ được giọng nói run lên. Hắn run rẩy trả lời câu hỏi vừa rồi của Lâm Nhất Trần: “Ta là một đệ tử của Thần Tiêu phái, theo dõi ngươi chỉ là muốn quan sát ngươi định làm gì mà thôi.”
Trong lòng Lâm Nhất Trần kinh ngạc, phá giải phong ấn mới một ngày, Thần Tiêu phái đã biết, xem ra mình đã đánh giá thấp năng lực của các trưởng lão Thần Tiêu phái.
Lâm Nhất Trần hỏi tiếp: “Các trưởng lão phái ngươi đi theo dõi ta sao, bọn họ có giao cho các ngươi nhiệm vụ gì.”
Người kia không dám không trả lời, đành phải nói tiếp: “Các trưởng lão phái chúng ta thả tin tức cẩm nguyệt kiếm bị phá phong ấn, ta theo dõi ngươi không phải nhiệm vụ trưởng lão giao, ta chỉ là thấy ngươi khí chất bất phàm, cảm thấy ngươi khả nghi mới theo dõi ngươi.”
Tin tức cẩm nguyệt kiếm bị phá phong ấn được thả ra, Lâm Nhất Trần sẽ nhanh chóng bị phát hiện.
Đáng tiếc là, Lâm Nhất Trần không sợ, hắn đã là khung thiên kính đỉnh phong, trên tay còn có động thiên kính cẩm nguyệt kiếm, toàn bộ Thiên Nguyên vực không còn ai có thể liều mạng với hắn.
Nghĩ vậy, Lâm Nhất Trần thu hồi linh lực trong tay, thả kẻ theo dõi mình ra.
Không thể không nói, người của Thần Tiêu phái thật sự s·ợ c·hết, chỉ dọa vài câu đã nói ra nhiệm vụ các trưởng lão căn dặn.
Lâm Nhất Trần vỗ vỗ linh thạch mang trên người tự nhủ: “Tiếp theo sẽ là một trận ác chiến, ngươi mau chóng khôi phục nguyên khí, phối hợp thật tốt với ta.”
Lâm Nhất Trần thu linh thạch, đi về phía Thần Tiêu phái.
Thần Tiêu phái nằm ở nơi linh khí dồi dào nhất Nhu Dật Thành, cánh cổng đồ sộ kia thể hiện địa vị không tầm thường của môn phái này tại Thiên Nguyên vực.
Lâm Nhất Trần chỉ mất một canh giờ đã đến cửa Thần Tiêu phái, hắn nhẹ nhàng điểm một cái, lơ lửng trên không, đứng trên cổng chính Thần Tiêu phái. Hắn vểnh chân bắt chéo, hư ngồi, nhìn xuống tất cả mọi thứ của Thần Tiêu phái.
Chỉ nhẹ nhàng một ngón tay, một tiểu tu sĩ đang tu luyện trong phái bị linh khí trên tay Lâm Nhất Trần đánh lật. Hắn lại tiện tay một ngón tay nữa, đánh lật một tiểu tu sĩ khác đang tu luyện.
Làm ầm ĩ như vậy, tất cả tu sĩ đang tu luyện trong phái đều dừng lại, bọn họ ngẩng đầu nhìn Lâm Nhất Trần đang lơ lửng trên cổng Thần Tiêu phái, không biết nên làm thế nào.
Những tiểu tu sĩ kia tự biết năng lực không đủ, không ai dám tiến lên, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, hoàn toàn không có ai phản ứng lại để đi báo cáo trưởng lão.
Lúc này, có một tu sĩ lớn tuổi hơn bước ra hỏi: “Vị nào giá lâm, vì sao không vào trong mà cứ đứng trên cổng Thần Tiêu phái của chúng ta gây chuyện với mấy tiểu sư đệ mới tu luyện này.”
Người kia nói rất đường hoàng, Lâm Nhất Trần suýt nữa thì nghĩ mình sai. Hắn cười khẩy, nhìn người kia nói: “Ta gây chuyện, ngươi đi hỏi mấy lão già hồ đồ trưởng lão của các ngươi xem, vì sao lại muốn gây sự với ta trước.”
Một tu sĩ thấp bé bên cạnh khuyên tu sĩ lớn tuổi: “Bành sư huynh, chúng ta đi tìm trưởng lão tới đây thôi.”